Mà hai người lại phát hiện, Thương Hư nói chuyện cao ngạo như thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng phía sau Tần Ninh, như là tùy tùng, không dám vượt lên trước mặt Tần Ninh một bước.
Tần Ninh lại liếc nhìn Thương Hư, nói: “Thứ ta muốn đã lấy giúp ta được chưa?”
“Lấy được rồi, lấy được rồi đây ạ”.
Thương Hư tỏ vẻ cung kính, chắp hai tay dâng lên một hòn đá vuông vức, giao vào tay Tần Ninh.
“Đá Tứ Phương, chính là đồ tốt…”
Hai mắt Tần Ninh nóng rực.
“Công tử, hòn đá này rốt cuộc có tác dụng gì? Có tới mười mấy con linh yêu đỉnh cấp tầng 5 bảo vệ, khiến thuộc hạ phải tốn không ít công sức…”, Thương Hư dè dặt nói.
“Tác dụng lớn!”
Tần Ninh cười mà không nói, thu lại đá Tứ Phương.
Thương Hư nhìn Thương Nhất Tiếu phía sau, lườm trắng mắt mà nói: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Để Tần công tử đích thân ra tay sao!”
“Lão tổ, là Tần công tử bảo con đứng một bên!”
“Láo xược!”
Thương Hư không nhịn được mắng: “Thằng nhãi thối, xong việc thì xử lý ngươi sau!”
Thương Hư hung hăng trừng Thương Nhất Tiếu, sau đó xoay người nhìn Tần Ninh đứng phía trước, chắp tay nói: “Công tử, mấy việc vặt này cứ để thuộc hạ tới giải quyết, sao lại nhọc công công tử tự mình ra tay!”
Tần Ninh xoay người liếc nhìn Thương Hư, sau đó ngồi xuống nói: “Được rồi!” ! Tần Ninh cũng không nói nhiều, mà ngồi luôn xuống nhìn 4 phía.
Lúc này, hơn trăm đế quốc, thượng quốc cùng xuất hiện ở đây, tuy Tần Ninh không sợ đối đầu nhưng quả thực rất ghét phiền phức.
Đánh nhỏ thì lớn tới, đánh lớn thì lão luyện tới.
Nói thế nào thì Thương Hư cũng là cảnh giới Thiên Võ vô địch, có ông ta trấn áp vụ này thì cũng bớt phiền phức.
Thương Hư sải bước lên, đứng phía trước Tần Ninh.
Nhưng cho dù đứng phía trước thì ông ta cũng chỉ dám đứng chếch sang một bên, sợ cản trở tầm nhìn của Tần Ninh.
Thương Nhất Tiếu nhìn thấy cảnh tượng này thì chợt hiểu ra.
Vừa rồi ông ta khệnh khạng đứng trước mặt Tần Ninh, lẽ nào lại vì thế mà bị mắng một trận.
Chỉ một chi tiết bé xíu này đã thể hiện rõ sự sùng bái của lão tổ đối với Tần Ninh.
Nhưng đến giờ thì ông ta vẫn không hiểu, rốt cuộc là tại sao lão tổ tông lại đột nhiên đối xử với Tần Ninh như ông trời vậy.
Thương Hư nhìn đám người, nói: “Hôm nay, Thương Hư ta ở đây, nhắc lại một lần”.
“Vạn Linh vực được Huyền Minh đại trận phong ấn trong Đế Đô của đế quốc Bắc Minh là thuộc về hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần”.
“Nếu kẻ nào to gan dám tác oai tác quái ở đây mà không có sự cho phép của Thiên Ám và Minh Ung thì nguyên soái Thương Hư ta sẽ băm các ngươi ra thành trăm mảnh!”
Lời nói vừa dứt, một hơi thở kinh hoàng lan tỏa khắp nơi.
Cảnh giới Thiên Võ!
Một luồng quyền năng từ trên trời giáng xuống.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Cảnh giới Thiên Võ, duy chỉ có ở cương quốc mới xuất hiện sự tồn tại vô địch này.
Thương Hư này không chết, hơn nữa còn là sức mạnh cảnh giới Thiên Võ.
Đây không phải là điều không thể tin nổi mà là thần quỷ khó dò.
Chuyện gì vậy?
Tất cả người đều ngây ngốc.
“Sao thế? Còn ngây ra đó làm gì?”
Thương Hư nhìn 4 phía, nói: “Sau ba hơi thở mà kẻ nào còn dám ở lại đây thì Thương Hư ta sẽ bắt đầu tàn sát!”
Vừa dứt lời, rất nhiều đế quốc và một số quốc vương thượng quốc đã bàn luận xôn xao.
Cảnh giới Thiên Võ, sự tồn tại vô địch, bọn chúng nào phải đối thủ.
Thương Hư chính là 1 trong 9 soái năm đó, tuy không biết vì sao lại bị hạ cảnh giới so với trước nhưng cũng là cảnh giới Thiên Võ, cũng không phải là người mà chúng có thể đối đầu!
Dần dần, một số đế quốc đã bắt đầu tản ra.
Một số thượng quốc cũng lặng lẽ không nói mà xoay người rời đi.
Trong đám người, bá chủ Vô Song nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Vô Song Vương bị Tần Ninh giết, muốn báo thù thì giờ xem ra chỉ là nằm mơ thôi.
Dược vương đỉnh là do thiên tướng Vô Song truyền lại, bây giờ chắc là không thể lấy về nữa.
Tuy lão ta là bá chủ của 1 trong 10 đế quốc, nhưng chỉ riêng Thương Nhất Tiếu, lão ta đã không đối phó nổi chứ đừng nói mà sự tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ.
Thương Bắc Huyền lặng lẽ không nói.
Lão ta vốn cho rằng, lần này đích thân mình ra tay thì chắc chắn có thể nắm trong tay đài Đăng Thiên.
Nhưng ai ngờ được, Thương Hư chưa chết, trái lại còn đứng về phía đế quốc Bắc Minh.
Gã này, rốt cuộc là làm thế nào mà sống lâu vậy?
Còn Tần Ninh, rốt cuộc gã này và Tần Ninh có quan hệ gì?
Nhưng bây giờ, lão ta không thể làm rõ những chuyện này.
“Chúng ta đi!”
Tần Ninh đang ngồi trên hòn đá, nhìn Dương Dũng, Dương Thiên Thủ, Dương Khải Nguyên.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”, Dương Thiên Thủ không nhịn được mà nói: “Chúng ta không cần đài Đăng Thiên nữa, ngươi còn không hài lòng sao?”
“Căn bản là các ngươi muốn cũng không được!”
Tần Ninh xa xăm nói: “Ta cũng không muốn đuổi cùng giết tận, dù sao cũng là hậu nhân của Dương Linh Uyên, nhưng từ nay về sau, ta không muốn nghe bất kỳ tin tức tiêu cực nào về con trai ông là Dương Khởi Nguyên và Sương Nhi của ta!”
“Hai người họ tuy có hôn ước nhưng nếu Vân Sương Nhi không thể tu luyện thì mới đính hôn với Dương Khởi Nguyên, nhưng bây giờ, Sương Nhi đã có thể tu hành, cho nên không hề có hôn ước với Dương Khởi Nguyên”.
Danh Sách Chương: