Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phải chấn động.
Tần Ninh cười nói: “Vị Đại Đế này cũng là một kỳ nhân”.
Trong Hạ Tam Thiên này, nếu có thể được xưng là Đại Đế thì chắc hẳn phải là một vị Vương, bá chủ của một thời đại.
Cuồng Võ Thiên Đế chính là như vậy.
Thanh Vân Kiếm Đế cũng thế.
Chẳng qua hai vị này xuất hiện mới từ mấy vạn năm trước, mọi người có ấn tượng khắc sâu hơn.
Mà những nhân vật tầm cỡ như Thiên Hồng Thánh Đế, Thanh Tiêu Đại Đế thì xuất hiện từ tận mười mấy vạn hay mấy chục vạn năm trước, rất nhiều võ giả thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.
“Sư tôn, chỉ dựa vào điểm này mà xác định là tẩm cung hay di tích của Thanh Tiêu Đại Đế thì có võ đoán quá không?”
Dương Thanh Vân hỏi.
“Thanh Tiêu Đại Đế xưa kia là một vị đan sư rất mạnh, ngươi nhìn kỹ mà xem, những đồ án mà Nguyên Thiên Ngọc vẽ ra tạo cảm giác giống như một cái đan đỉnh vậy”.
Nghe thế, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Thạch Cảm Đương đều không hiểu ra sao.
Thực ra, không chỉ có bọn họ mà bốn Thanh Sứ của Thanh Tiêu Thiên cũng lấy làm lạ.
Tần Ninh cười nói: “Sư tôn ngày ngày dạy bảo các ngươi tu hành, các ngươi lại quên đi những thứ nếu mà chỉ tu hành thì không có được”.
“Chuyện gì cũng phải nhìn rộng hơn người khác mới được”.
“Thực lực của võ giả tăng lên là nhờ cái gì?”
“Ngoài kỳ ngộ và thực lực ra thì còn nhờ may mắn, may mắn nhiều khi là tự nhiên mà có, nhiều khi cũng là do mình mà có”.
“Nếu ngươi nhìn rộng hơn người thường, tỉ mỉ hơn người thường thì ngươi cũng sẽ biết càng nhiều”.
Tần Ninh nói xong, bước chân ra, khẽ nắm chặt bàn tay.
Sức mạnh bàng bạc ngưng tụ ra, cảnh giới Thánh Tôn nhất chuyển cũng được coi như hàng cường giả khắp thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên, không phải dễ coi thường.
Trong nháy mắt, vô số thánh lực trong cơ thể Tần Ninh hội tụ thành một đồ án, mà bức đồ án kia thì gần như tương đương với đồ án trên mặt đất.
Ầm...
Ngay tại lúc này, vô số tiếng nổ vang lên.