Lỗ Hác sầm mặt lại, khoát tay một cái, vung ra một luồng linh khí hùng hậu.
Lý Nhàn Phong cũng ở cảnh giới Linh Phách, đương nhiên sẽ không chịu thua, bèn vung một quyền đập ra.
Phanh...
Chỉ là chênh lệch giữa cảnh giới Linh Phách cùng cảnh giới Địa Võ vẫn cực lớn.
Lý Nhàn Phong bị đánh lui xuống đất, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng cậu bé vẫn không chịu thua như cũ.
“Thanh Vân tông chính là tông môn như vậy sao?”
Lý Nhàn Phong hừ nói: “Kết bè kết cánh làm việc, công tư không phân minh, chưa tra tinh tường liền vu hãm sự trong sạch của người khác”.
“Thằng nhóc con, ngươi nói lại thử xem!”
“Ta nói sai sao?”, Lý Nhàn Phong không nhượng bộ chút nào.
“Ngươi muốn chết!”
Tức thì, Lý Nhàn Ngư lúc này sải bước ra, đứng ở trước mặt đệ đệ mình, vội vàng nói: “Vị sư huynh này, đệ đệ ta không hiểu chuyện, chúng ta lập tức rời đi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi...”
“Nhàn Phong, câm miệng!”
“Ca...”
“Ta bảo đệ câm miệng mà!”, Lý Nhàn Ngư như muốn bộc phát ra khí tức trong cơ thể.
Lý Nhàn Phong lúc này ngậm miệng.
Lỗ Hác giễu cợt nói: “Một tên mù và một đồ ngốc, cút đi!”
“Các ngươi khinh người quá đáng!”
Lý Nhàn Phong tức giận đến cùng cực.
Cậu bé mới mười một tuổi, trẻ người non dạ, ca ca mặc dù bị mù nhưng từ nhỏ đến lớn đều chăm lo cho cậu bé.
Cậu bé không cho phép bất luận kẻ nào sỉ nhục ca ca của mình!
“Ta thấy là ngươi muốn chết rồi đấy, làm loạn nhưng cứ thích loạn đến cửa Thanh Vân tông à”.
Lỗ Hác hừ một tiếng, tung chưởng.
Phanh...
Tiếng “răng rắc” vang lên, cánh tay Lý Nhàn Phong đã gãy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi.
“Nhàn Phong...”
Lý Nhàn Ngư lúc này lần mò tới chỗ đệ đệ.
Lý Nhàn Ngư lúc này không tránh không né, bảo vệ trước mặt đệ đệ mình.
Lý Nhàn Phong lúc này cũng lo lắng đến đỏ bừng cả mặt.
Đại ca không có tu vi gì, nếu chịu một chưởng này thì chắc chắn phải chết.