Không ngừng đánh giá bức tường đá, Tần Ninh vung tay lên, ánh sáng chói lọi chiếu ra xung quanh, một luồng sáng mạnh bắn ra, chuyển động trên mặt ba làn nước, cuối cùng thì chiếu tới một thân cây ở chân núi.
“Ở đây!”, Tần Ninh mỉm cười, đi về phía cây kia.
Đó là một cây cổ thụ trông như đã trải qua mấy vạn năm, nhìn kỹ thì cây này cũng không có khác biệt gì quá lớn với những cây bình thường, nhưng khi Tần Ninh thi triển ra thủ đoạn thì ánh sáng chiếu lên thân cây, mọi người lại cảm thấy cây này khác với những cây khác!
“Đi theo ta nào!”
Tần Ninh vẫy vẫy tay, chỉ thấy hắn sải bước đi lên, bóng dáng như biến mất trong cây cổ thụ.
Lúc này, vẻ mặt của mọi người đều biến sắc.
Biến mất rồi?
Thế mà lại bỗng nhiên vô cớ biến mất.
Vân Sương Nhi và Thánh Thiên Viêm không do dự đi theo ngay.
Mà lúc này, từng người cũng lục đục theo sau.
Đi vào cây cổ thụ, bỗng chốc một mảnh trời đất tối tăm xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đây là mộ cổ sao?”
Nhìn cảnh tượng mờ tối trước mặt, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, hô hấp cũng khẩn trương hơn.
Khắp trời đất đều u ám, mà trên trời cao, có một mặt trời máu, ánh sáng màu đỏ máu chiếu xuống khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Không chỉ như thế, mặt đất có màu nâu sẫm, tỏa ra một tia sáng màu đỏ máu nhàn nhạt.
Vùng đất này như địa ngục, nhưng lại không hề cảm thấy sự khủng khiếp của địa ngục.
“Ở đây là tầng trong của mộ cổ!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Trong mộ cổ, phân thành tầng trong và tầng ngoài, tầng ngoài là một số cơ quan và cạm bẫy mà năm đó người sáng tạo ra mộ cổ để lại.
Còn tầng trong mới là đất báu thực sự, đương nhiên cũng đầy nguy hiểm”.
Nghe vậy, công chúa Linh Lung cũng khẽ gật đầu.
“Ta nghe nói, năm đó tôn giả Đại Hoàng bị Cửu U đại đế giết, sau đó Cửu U đại đế đã chôn cất ông ta tại nơi này, thiết kế mộ cổ Đại Hoang cực kỳ có tâm”.
.
Danh Sách Chương: