Bị người ngăn lại!
Tần Ninh nhíu mày.
“Sao lại thế được...”, Diệp Bắc Phong nói: “Mấy vị thái thượng của Giang gia và Khúc gia cùng đi mà, hiện giờ trong thánh vực Đại Võ này có ai dám ngăn cản mấy vị Thánh Tôn đó chứ?”
Nghe vậy, tất cả đều biến đổi sắc mặt.
“Huyền Đạo, đi xem xem thế nào”.
Lý Huyền Đạo nghe vậy thì gật đầu, đang định rời đi.
Nhưng ngay lúc ấy, một đội ngũ thật dài ở bên ngoài Võ Môn đã xuất hiện.
Nhìn kỹ lại thì chính là đội đón dâu của Giang gia, đoàn người kéo dài không dứt, có đến mấy ngàn người đạp không mà tới.
Cảnh tượng này khiến tất cả sững sờ.
Không phải nói bị người ngăn lại sao?
Thanh Đại Vân cũng không hiểu nổi.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Đến là được rồi, chuẩn bị bắt đầu đi!”
“Vâng!”
Lần hôn lễ này, có rất nhiều chuyện là Tần Ninh nắm giữ, sắp xếp ổn thỏa.
Lúc này, đội ngũ đón dâu trở về, Võ Môn bắt đầu tấu nhạc mừng, âm luật khiến người ta vui sướng đang dần vang lên.
Người đứng đầu đội ngũ đón dâu chính là Tiên Hàm.
Tiên Hàm hôm nay mặc áo đỏ, khí độ bất phàm, mặt mỉm cười, lộ ra vẻ vui mừng.
Mà trong đội ngũ, kiệu hoa nghênh đón Giang Ngạo Tuyết được mười mấy con thánh thú khênh, vô cùng xa hoa.
“Về rồi...”, mấy người Lý Huyền Đạo kinh ngạc vô cùng.
“Về là tốt rồi”.
ần Ninh lúc này đi ra phía trước.
Đội ngũ dần đi vào quảng trường.
Mà giờ khắc này, xung quanh quảng trường là lầu các, tất cả đều có bàn hỉ, các phương đến chúc mừng đều đứng dậy, mặt nở nụ cười.
Bất kể có phải là cười thật lòng hay không thì hôm nay cũng là ngày đại hỉ của Võ Môn.