Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ta chỉ biết là, chọc gận ta, dù là viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, cần đánh ta cũng sẽ đánh!”  

 

Hạ Văn Đào lúc này không nói được lời nào.  

 

Tần Ninh quá hung tàn.  

 

Cái tên này nhất định không phải người.  

 

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, nhìn Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu và nói: “Hiện tại, dẫn đường được chưa?”  

 

Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu sửng sốt một chút, rồi máy móc gật đầu.  

 

Đám người Thiên Thánh đường nhìn bọn họ rời đi, không nói được lời nào.  

 

Hạ Văn Đào, con cháu dòng chính của Hạ gia, cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, chắc chắn là chỉ đứng sau mười tên quái thai đứng đầu Thiên Thánh đường.  

 

Nhưng lúc này lại bị Tần Ninh đánh cho tơi bời thành cái đầu heo.  

 

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cả thư viện Thánh Hiền sẽ chấn động mất.  

 

Có điều lúc này Tần Ninh cũng không thèm để ý xem người ta nghĩ gì.  

 

Ngày đầu tiên gia nhập thư viện Thánh Hiền đang tốt đẹp, hắn còn định hoài niệm một phen, nhưng giờ thành ra là bị quấy rối.  

 

Suốt chặng đường, ánh mắt Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu nhìn Tần Ninh không còn khinh thị như trước nữa mà mang theo vẻ tôn kính và chút gì đó kính nể.  

 

Bọn họ nghĩ y hệt Hạ Văn Đào.  

 

Tưởng rằng Tần Ninh ngang ngược hoành hành là vì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bên cạnh.  

 

Nhưng giờ xem ra, Tần Ninh mới là người đáng sợ nhất.  

 

Chẳng trách Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xinh đẹp như thế mà vẫn chịu làm tỳ nữ của Tần Ninh.  

 

“Có gì muốn hỏi thì nói thẳng đi!”  

 

Tần Ninh từ từ nói.  

 

“Tần huynh”.  

 

Mặc Phong đã thay đổi xưng hô.  

 

Bất kể Tần Ninh vì sở thích cá nhân hay là tự coi bản thân thành đệ tử Trường Sinh đường.  

 

Nhưng hôm nay, Tần Ninh đã cho đệ tử Trường Sinh đường bọn họ nở mày nở mặt.  

 

“Chúng ta đều nhìn ra ngươi là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, nhưng mà... tên Hạ Văn Đào đó lại chẳng là cái thá gì với ngươi!”  

 

“Rốt cuộc ngươi làm kiểu gì vậy?”  

 

Mặc Vũ Nhu ở bên cạnh cũng tò mò không thôi.  

 

“Đơn giản lắm!”  

 

Tần Ninh tự nhiên đáp: “Bởi vì ta là thiên tài”.  


 

Tần Ninh cười nói: “Bởi vì ta là thiên tài, cho nên mỗi lần đột phá thì đều truy cầu cực hạn cảnh giới, mỗi một linh quyết đều tu luyện đến cực hạn!”  

 

“Hơn nữa...”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK