“Sau khi suy sụp, Liễu gia gần như sụp đổ, sau một thời gian rất dài, thánh vực Thông Thiên giống hệt thánh vực Thiên Hồng, đừng nói Thánh Tôn hay Thánh Đế, đến Thánh Hoàng còn hiếm, Thánh Vương đã là thực lực cao nhất rồi”.
“Kết quả Liễu Thông Thiên này quật khởi, lập ra Thông Thiên tông, một đường tiến mạnh, khống chế toàn bộ thánh vực Thông Thiên trong tay. Sau vài vạn năm phát triển, đưa thánh vực Thông Thiên lên làm thánh vực hạng hai. Mà người này... cũng rất mạnh, Lý Huyền Đạo nói bản thân cũng không phải là đối thủ kia mà”.
Nghe vậy, tất cả đều âm thầm kinh ngạc.
Mấy câu miêu tả của Ôn Hiến Chi nghe có vẻ đơn giản.
Nhưng Dương Thanh Vân lại cảm nhận được rất nhiều.
Tám trăm năm qua, thánh vực Thiên Hồng cũng có xuất hiện cường giả cảnh giới Thánh Tôn, nhưng rất ít, đây là bao nhiêu công sức và thủ đoạn mà Dương Thanh Vân vận dụng mới được.
Liễu Thông Thiên, chưa nói đến thực lực, chỉ riêng việc đưa thánh vực Thông Thiên lên làm thánh vực hạng hai cũng đủ để khiến người người bội phục rồi.
Đây đúng là một kẻ khó lường.
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Hạng ba của Thánh Đế Bảng chính là Thời Thanh Trúc. Trước kia sư tôn đã truyền Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết cho nàng, nên bây giờ rất mạnh”.
Điểm này thì tất cả đều hiểu.
Mấy người ở đây, ai mà chẳng được Tần Ninh chỉ bảo, truyền thụ võ quyết cho?
Kiến thức và lời dạy của Tần Ninh đương nhiên là không có gì để chê.
“Hạng bốn thì là người quen, Lý Huyền Đạo, Thánh Đế viên mãn”.
Ôn Hiến Chi không nhiều lời, nói tiếp: “Hạng năm là cốc chủ U Minh cốc đến từ thánh vực U Minh – U Minh Ngọc Giang. Người này rất quy củ, nhưng đứng ở trong đỉnh của thập đại thánh vực thì sự quy củ này cũng rất đáng gờm”.
“Hạng tám là tông chủ Huyết Tông đến từ thánh vực Huyết La – Huyết Ngọc. Hạng tám là điện chủ Tu La điện đến từ thánh vực Huyết La – La Trang. Hai người này chênh lệch không nhiều, xếp hạng cũng có nhiều tranh cãi, bằng không Huyết Tông và Tu La điện không thể nào giằng co mãi ở thánh vực Huyết La được”.
“Mà hạng chín thì là nhị các chủ của Cửu Tinh các đến từ thánh vực Cửu Tinh, Tinh Nhiễm Thiên”.
“Hạng mười là trưởng tộc của Hiên Viên thế gia ta gặp lần trước – Hiên Viên Quân”.
Ôn Hiến Chi tổng kết lại: “Mười vị này đều là Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế, trong có thể chắc chắn rằng Tinh Húc Huy là Thiên Thánh Đế, Liễu Thông Thiên khó nói, người còn lại đều là Thánh Đế viên mãn, không chênh lệch cảnh giới mà chỉ chênh lệch thực lực”.
Cảnh giới Thánh Đế,
Từ cấp thấp, cấp cao, cấp Nhất Hợp, cấp Nhị Hợp, cấp Tam Hợp, Thánh Đế viên mãn, Thiên Thánh Đế, mỗi bước đều là một khoảng cách lớn.
Nhưng cùng cảnh giới với nhau, thực lực cũng có chênh lệch.
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương đột nhiên nói: “Không đúng”.
“Sao lại không đúng?”
Ôn Hiến Chi hiếu kỳ hỏi.
“Trong thập đại thánh vực, thánh vực Đại Võ chẳng phải cũng đứng hạng tám về thực lực tổng hợp sao? So với thánh vực Huyết La hạng chín và thánh vực Thiên Hồng hạng mười thì mạnh hơn nhiều, Diệp Nam Hiên lại còn là Thánh Đế duy nhất ở Võ Môn”.
“Võ Môn chỉ có một mình huynh ấy là Thánh Đế”.
“Tu La điện và Huyết Tông có nhiều Thánh Đế, nếu Diệp Nam Hiên không xếp hạng cao hơn La Tranh, Huyết Ngọc thì sao thánh vực Đại Võ lại xếp trước thánh vực Huyết La?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì ho khan một cái: “Chuyện này hả... thì hơi phức tạp”.
Phức tạp?
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Diệp Nam Hiên thực lực lúc cao lúc thấp, cho nên Dịch Thiên các không biết nên xếp vào hạng mấy”.
Lúc cao lúc thấp?
Là sao?
“Ta nghe Lý Huyền Đạo nói, Diệp Nam Hiên được sư tôn truyền lại ý cảnh cuồng võ, đệ ấy không truy cầu cảnh giới, nhưng lại cực kỳ quan trọng lực chiến. Ví dụ như khi đối mặt với Thánh Đế, nếu đệ ấy cảm thấy không có gì đáng học thì sẽ mặc kệ luôn, nhưng nếu gặp một Thánh Tôn khiến đệ ấy thấy có điều gì đáng học thì đệ ấy sẽ dây dưa đến cùng, nhất định phải học được gì đó mới thôi”.