Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Bồ Đề Linh Diệp có bao nhiêu cầm bấy nhiêu”.  

 

Ngụy tiên sinh lại nói: “Lời giống vậy ta không muốn nói thêm một lần nữa”.  

 

Lúc này, bên trong đại sảnh, không khí yên tĩnh vô cùng.  

 

Đại trưởng lão giờ phút này một bước bước ra, lạnh lùng nói: “Mấy vị cần gì phải hùng hổ dọa người?”  

 

Ầm…  

 

Chỉ là một câu Đại trưởng lão còn chưa nói xong, lúc này thân ảnh Lê Lịch chợt lóe, trực tiếp một quyền đập ra.  

 

Một tiếng ầm, thân ảnh đại trưởng lão lăn đến trên ghế vương của đạo trưởng Thái Ất, đập vỡ ghế vương, ông ta ngã nhào trên đất, phun ra một ngụm máu tươi, xen lẫn mảnh vụn của lục phủ ngũ tạng.  

 

“Nghe không hiểu tiếng người sao?”  

 

Lúc này ánh mắt Lê Lịch mang theo sát khí.  

 

Ông ta không quan tâm Tần Ninh nào, Thái Ất Thiên tông nào.  

 

Sư tôn nói gì thì làm cái đó!  

 

“Ngươi...”  

 

Đại trưởng lão vừa muốn mở miệng, lúc này Lê Lịch một luồng sát khí tràn ngập.  

 

“Khoan đã!”  

 

Đạo trưởng Thái Ất lúc này quát lên: “Bổn tọa đi lấy đồ”.  

 

“Sớm một chút như vậy mới tốt”.  

 

Lúc này Lê Lịch thu tay lại, đứng tại chỗ.  

 

Sắc mặt đạo trưởng Thái Ất khó coi, lúc này thân ảnh biến mất.  

 

Ngụy tiên sinh đứng chắp tay, đứng yên ở bên ngoài đại điện không nói một lời.  

 

Lúc này trong đại điện, chư vị cấp cao càng sợ hãi hơn.  

 

Mấy người này rốt cuộc đến từ đâu?  

 

Lúc này Lê Lịch đi đến bên cạnh Ngụy tiên sinh, chắp tay nói: “Sư tôn, Tần Ninh kia…”  

 

“Không liên quan đến ngươi”.  

 

Ngụy Việt lại mở miệng nói: “Nhớ lời của vi sư, về sau Tần Ninh nói gì thì chính là cái đó”.  

 

“Không cho phép phản kháng, không cho phép lười biếng, làm theo tất cả, bảo ngươi chết ngươi cũng phải chết”.  

 

“Lê Lịch, ngươi là do ta một tay dạy dỗ nuôi lớn”.  

 

“Vi sư chỉ muốn nói với ngươi, Tần Ninh… không chọc nổi, chúng ta cũng không thể chọc nổi”.  

 

“Nhớ lời hôm nay của sư tôn, vể sau nếu như ngươi làm tốt, có thể thành Vương”.  

 

Nói xong mấy câu, Ngụy tiên sinh không lên tiếng nữa.  

 

Một bên, Lê Lịch lại trợn tròn mắt.  

 

Mà trong đại điện, mấy người Chân Võ thành chủ, Linh Nguyệt tiên tử biểu tình rất xuất sắc.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ quắt queo của Đại trưởng lão và trưởng lão áo lam kia, Chân Võ thành chủ và Linh Nguyệt tiên tử đều có một loại cảm giác hãnh diện.  

 


Chính là trưởng lão áo lam làm khó bọn họ, đùa giỡn bọn họ như khỉ.  

 

Mà bây giờ, cánh tay trưởng lão áo lam vỡ vụn, đoán chừng cả đời này không dùng được nữa.  

Thoải mái quá! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK