Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một người thanh thuần yêu kiều, một người lạnh lùng như băng.  

 

Lão Vệ đứng ở bên cạnh, trước sau vẫn là bộ dáng việc không liên quan đến mình thì gạt sang một bên.  

 

Tần Ninh nhìn về phía dưới, đau lòng không thôi.  

 

“Hai năm... ta mới chỉ rời đi có hai năm, vậy mà các ngươi... . lại để người khác lên mặt như thế!”  

 

“Kiếm Tiểu Minh, ngươi là cảnh giới Hoá Thần nhị chuyển mà cũng không đối phó được với Cổ Dung”.  

 

“Truyền thừa của tổ tiên nhà ngươi bị ngươi thải ra hết rồi à?”  

 

“Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, còn cả các ngươi nữa, lão Lý, ngươi thân là hậu nhân của trưởng lão đứng đầu Thanh Vân tông, tổ tiên nhà ngươi trước đây cũng danh chấn Cửu U, ngươi nhìn lại ngươi xem!”  

 

“Còn Thiên Linh Lung, trái tim Linh lung của ngươi để làm cảnh à?”  

 

“Có biết đánh giết vượt cấp không?”  

 

“Các ngươi tu luyện kiểu gì thế?”  

 

Tần Ninh cứ một câu rồi một câu quở trách nửa ngày.  

 

“Còn các ông nữa!”  


 

Cuối cùng nhìn về phía hơn mười vị trưởng lão cảnh giới Hoá Thần, Tần Ninh quát lớn: “Hai năm rồi mà vẫn không có ai vượt qua được cảnh giới Hoá Thần lục chuyển? Thanh Vân tông thân là tông môn đứng đầu Cửu U đại lục mà lục chuyển cũng không có, có còn cần thể diện nữa không thế?”  

 

Quở trách một tràng, tất cả mọi người ở trong đại điện Thanh Vân đều khổ sở không thôi.  

 

Không phải là do bọn họ không cố gắng!  

 

Thế nhưng mà thiên phú, không có thiên phú thì phải làm sao?  

 

Tần Ninh đổi giọng, nói: “Ta hiểu cảm giác của các ngươi, bản thân không có thiên phú, trong lòng không phục có đúng không?”  

 

“Được, ta cho các ngươi cơ hội!”  

 

Tần Ninh lúc này vung tay lên nói: “Ba ngày sau tập trung ở đại điện Thanh Vân, phàm là người đạt đến cảnh giới Thông Thiên đều phải có mặt!”  

 

“Ta cho các ngươi một cơ hội thay đổi bản thân, ai không quý trọng thì sau này đừng trách ta không nể tình!”  

 

Tần Ninh vừa nói xong, mọi người đều sững sờ.  

 

Vì sao lại có cảm giác như nhìn thấy con đường của Tần Ninh vậy?  

 

 

 

Rời khỏi đại điện Thanh Vân, Tần Ninh trở lại chỗ sườn núi.  

 

Đình đài lầu các khá yên tĩnh, thoải mái dễ chịu.  

 

“Ở đây vẫn thoải mái nhất!”  

 


Diệp Viên Viên hiếm khi chủ động hỏi lần này lại lên tiếng.  

 

Con đường võ đạo, phải nhìn cái gì?  

Là kiên trì và thiên phú! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK