Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Hoàng tử Tề Nhạc”.  

 

Tần Ninh cười nhạt nói: “E là ngươi đã hiểu lầm rồi”.  

 

“Ta tới đây, không phải vì nói chuyện thả người thế nào, mà muốn nói với ngươi, ngươi chụp mũ loạn xạ cho hạ thần như thế, thủ đoạn tranh quyền đoạt thế quá tàn nhẫn, không biết luật pháp Đại Tề có thể trừng phạt ngươi không?”  

 

“Nếu như không thể, thì ta đã đến đây rồi, sẽ cố gắng làm, ra tay trừng trị ngươi!”  

 

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần lạnh lùng.  

 

Tề Nhạc nghe vậy, càng tức giận hơn.  

 

“Muốn chết, ta tác thành cho ngươi!”  

 

Dứt lời, Tề Nhạc vung tay lên.  

 

Hai đạo khí tức cường thịnh được thả ra, ép tới gần hoàng cung.  

 

Mà cùng lúc hai đạo khí tức kia được thả, một trái một phải, hai nam nhân trung niên đứng bên cạnh Tề Nhạc từng bước ép sát.  

 

“Thiên Thánh cửu phẩm!”  

 

Giản Bác ngạc nhiên.  

 

“Lần này… Ta không phải đối thủ rồi”.  

 

Giản Bác vuốt tay, bất đắc dĩ nói.  

 

Thiên Thánh bát phẩm, hắn ta còn có thể đối phó được, Thiên Thánh cửu phẩm, còn một lượt hai người… Sao hắn ta có thể đối phó được chứ?  

 

Tần Ninh cười nói: “Không cần ngươi ra tay”.  

 

“Đã nói rồi, mang các ngươi đi xem thôi mà”.  

 

Dứt lời, Tần Ninh bước chân ra, nhìn về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Tề Nhạc.  

 

“Xem ra Tề Nhạc điện hạ đã quyết định dùng vũ lực để giải quyết đúng không?”  

 

“Đã như vậy, hy vọng điện hạ đừng hối hận!”  

 

Trong lúc nói chuyện, Tần Ninh đá ra một cước.  

 

Giờ phút này, thập hoàng tử kêu lên một tiếng, liên lụy đến vết thương toàn thân, đau đến độ không thở nổi.  

 

“Cảm ơn ngươi đã chỉ đường, tác dụng của ngươi đến đây là hết”.  

 

Nói xong, Tần Ninh đạp xuống.  

 

Bùm…  

 


Thân thể của thập hoàng tử nổ tan, rơi xuống Nguyên Hoàng cung.  

 

Bụp một tiếng, một cỗ thi thể tàn tạ vô cùng rơi xuống đường lớn của phủ đệ, tan thành máu thịt.  

 

Lúc này, vành mắt thất hoàng tử sắp nứt, cặp mắt đỏ thẫm.  

 

“Thập đệ…”  

 

Tiếng kêu trầm thấp vang lên.  

 

Thất hoàng tử giận dữ hét lên: “Lưu Bình, Lưu Nguyên, giết hắn, giết hắn, giết hắn!”  

 

Thất hoàng tử tức giận tới mức tận cùng, lửa giận công tâm.  

 

Mà xa xa, hai người Tề Hành và Tề Hoàn nhìn thấy cảnh này, càng kinh động hơn.  

 

“Giết thật…”  

 

Tề Hoàn lẩm bẩm: “Tên Tần Ninh này… Điên rồi sao?”  

 

Trong thánh quốc Đại Tề, ai cũng biết, đối với Tề Nhạc, Tề Hạo Vũ còn quan trọng hơn cả ngôi vị hoàng đế.  

 

Giết Tề Hạo Vũ, cũng như là giết Tề Nhạc.  

 

Cho dù là Tề Hoàn, không hợp với Tề Nhạc, nhưng trước nay cũng chưa từng hạ thủ với Tề Hạo Vũ để uy hiếp Tề Nhạc.  

 

Bởi vì hắn ta biết, một khi làm vậy, Tề Nhạc sẽ liều mạng, dù không cần ngôi vị hoàng đế cũng sẽ liều chết với hắn.  

 

Đã hành hạ dọc đường rồi, đến trước mặt Tề Nhạc, lại còn giết Tề Hạo Vũ.  

 

Chiêu này của Tần Ninh đúng là giết người diệt tâm!  

Quá độc ác! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK