Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Trong Vạn Linh Vực có rất nhiều linh thú, và một vài linh thảo linh dược đi theo linh thú, cùng kim loại khoáng thạch trân quý”.

Tần Ninh nói tiếp: “Trước đây, ta đã từng nói, linh thú ở bên trong Vạn Linh Vực thấp nhất là cấp 1 mà cao nhất thì thậm chí có cả linh thú cấp 9”.

Linh thú cấp 9…  
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Trên toàn bộ Cửu U đại lục, linh thú cấp 9 chính là một sự tồn tại đỉnh cao.

Mang sức mạnh rời sông lấp biển mãnh liệt, thủ đoạn thần bí cao thâm.

Đối với sức mạnh này thì chỉ cần một cái búng tay đã có thể tiêu diệt cả một đế quốc.

Minh Ung không nhịn được nói: “Tuy trong sách tổ đã từng ghi, nhưng khi biết là thật sự có tồn tại thì vẫn khiến người ta không dám tin…”  
Linh thú cấp 9!  
Bên dưới đế đô Bắc Minh, Huyền Minh đại trận phong ấn một mảnh thế giới, Vạn Linh Vực lại ẩn giấu linh thú cấp 9.

Đây quả thật là điều khiến người ta khó mà tin nổi.

Lúc này, Tần Ninh lại nhìn mọi người, không nói nhiều nữa.

Linh thú cấp 9… rất mạnh sao?  
Một đám người đi lên cầu cầu vồng, không ngừng tiến về phía trước.

“Tần công tử, theo công tử đã nói thì Huyền Minh đại trận ở dưới đất, mà chúng ta bây giờ đang đi lên trời…”  
“Đợi lát nữa ông sẽ biết!”  

Tần Ninh cũng không nói nhiều, chỉ đi trước dẫn đường.

Sau đó, ánh sáng lưu chuyển, mọi người chỉ cảm thấy mình đang ở trong 1 mảnh thế giới kỳ lạ đầy màu sắc.

Không chỉ như vậy, từng luồng khí lưu mãnh liệt cuồn cuộn lên, lan ra bốn phía.

Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy rất mới lạ.

“Tới rồi!”  
Đột nhiên, Tần Ninh nhìn phía trước rồi nói.

Chỉ thấy phía trước mọi người đang có từng tia sáng đang bay lên.

Không chỉ những tia sáng đó, mà cả những ánh sáng lấp lánh trên trời đất cũng nhảy vọt lên.

Mà tại nơi có ánh sáng lấp lánh vây quanh kia là một sân trời, lúc này đang chậm rãi chuyển động.

“Đây là… vận chuyển trận?”  
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Khánh Tiêu, Minh Ung và Thiên Ám đều kinh ngạc.

Vận chuyển trận, đối với họ mà nói, từ trước tới giờ chỉ là tin đồn.

Nghe nói vận chuyển trận, có thể nhanh chóng đưa một người từ không gian này dịch chuyển đến không gian khác.

Nhưng, chỉ là nghe nói.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

“Lên trên đi!”  
Tần Ninh cũng không giải thích nhiều mà bước lên.

Lúc này, cả vận chuyển trận trông có vẻ không được tu sửa nhiều năm, trên bề mặt bám đầy rêu xanh, còn có một màn sáng rực rỡ chói mắt.

Lúc này, mọi người đều cảm nhận được, trong chớp mắt bước lên vận chuyển trận một luồng sóng rung động không gian bao phủ cơ thể của họ.

“Mở!”  
Tần Ninh bấm tay niệm chú, lúc này, từng luồng ấn quyết phát ra, trong khoảnh khắc cuộn lấy mọi người.

Đài đá kia bỗng nhiên xoay chuyển.

Lúc này, trọng tâm của mọi người không vững nên nhếch nhác nghiêng ngả.

Vụt…  
Một luồng ánh sáng lóe lên, bất chợt mười mấy bóng hình đều xuất hiện trên một đài đá.

Nhưng ai cũng thấy rõ, đài đá này đã không còn là đài đá lúc trước.

Mấy chục người xuất hiện trong một sơn động.

Xung quanh sơn động vô cùng tăm tối, tiếng nước chảy tí tách không ngừng.

“Đây là… đến Vạn Linh vực rồi sao?”  
Vừa rồi chỉ mới cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển mà ngay sau đó, họ đã xuất hiện ở nơi này.


Thật là quá thần kỳ.

Điều quan trọng nhất là Tần Ninh tùy ý niệm chú đã dẫn động vận chuyển trận?  
Gã này, hình như rất quen thuộc, thông thạo chuyện này.

“Đây chính là Vạn Linh vực”.

Tần Ninh khẽ gật đầu, trong tay xuất hiện một viên minh châu, dựa vào ánh sáng yếu ớt đó, mọi người đi theo Tần Ninh ra ngoài sơn động.

Khi ra đến ngoài động thì lúc này lại thấy có ánh sáng chiếu rọi.

“Ánh mặt trời…”  
Khi cảm nhận được sự ấm áp trên cơ thể, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Vùng đất này tuy ở thế giới dưới lòng đất, nhưng với hiệu quả của Huyền Minh đại trận thì vẫn có ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, cho nên cũng giống như thế giới ngoài kia.

Tần Ninh giơ bàn tay, cảm nhận ánh sáng mặt trời chiếu xuống, thở dài.

Cuối cùng cũng trở lại đây một lần nữa!  
Sau đó, mấy chục người nhìn xung quanh.

Minh Ung và Vân Khánh Tiêu đem theo mười mấy hộ vệ tinh nhuệ, lúc này đang cẩn thận cảnh giác.

“Yên tâm đi, ở đây không xuất hiện linh thú đâu”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Đây là khu an toàn!”  
“Khu an toàn?”  
“Ừ, trong Vạn Linh Vực này, tồn tại không ít linh thú tầng 1 tới linh thú tầng 9.

Năm đó, Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần từng mở cửa cho thủ hạ của mình, dụng ý tôi luyện cho mọi người”.

“Nhưng để đảm bảo an toàn khi mới tới thì đặc biệt bố trí một khu an toàn!”  
“Khu an toàn bị bao phủ dưới trận pháp, cho dù ông muốn giết chết những linh thú kia thì chúng cũng không thể lại gần đây.

Nghe lời nói này, trong mắt của mọi người tràn đầy kinh ngạc.

Không ngờ, Vạn Linh Vực đã từng ở trạng thái mở.

“Tần công tử, bây giờ chúng ta làm gì?”  
Tần Ninh nhìn xung quanh nói: “Tới nơi này rồi thì đương nhiên là mọi người sẽ nâng cấp thực lực, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Huyền Minh đại trận lại có vấn đề”.

“Vạn Linh vực, phân thành 4 khu vực: núi Bắc Uyên, khe Nam Thiên, sông Đông Thiên, sông Tây”.

“4 nơi này, trừ khu trung tâm, vạn lần không được đến gần còn ngoài ra những nơi khác đều được đi vào một cách có chừng mực”.

Tần Ninh dặn dò nói: “Nếu đã tới rồi thì dạo quanh một chút.

Bây giờ, chúng ta tới núi Bắc Uyên”.

Nghe thấy vậy, mọi người đều gật đầu.

Rõ ràng là Tần Ninh rất quen thuộc với vùng đất này.

Dù sao, họ cứ nghe theo tất cả hiệu lệnh của Tần Ninh là được.


Mấy chục người lúc này đi từng bước về phía trước.

“Ý, hoa gì đây?”  
Vân Sương Nhi nhìn thấy một bông hoa bảy màu vô cùng xinh đẹp, không nhịn được, đưa tay ra muốn hái.

“Đừng động!”  
Lúc này, Tần Ninh nhanh như chớp bắt bàn tay nhỏ mềm mại của Vân Sương Nhi, nói: “Loài này tên là Thất Liên Hoa uống máu, chạm vào nó thì lập tức bị nó cắn một phát, uống cạn máu tươi của cô, khiến cô trở thành cái xác khô”.

Vừa dứt lời, Vân Sương Nhi vội vàng rụt tay lại.

“Ở đây không phải là nơi an toàn sao? Tại sao lại có thứ nguy hiểm như vậy?”  
“Trong khu an toàn mới là nơi nguy hiểm nhất, nếu không, sao có thể khiến những linh thú kia không dám tiến vào nửa bước chứ?”  
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục đi lên phía trước.

Mọi người lúc này cẩn thận đi theo, không dám khinh suất.

Đây chính là Vạn Linh Vực, là vùng đất có đầy đủ các cấp linh thú từ cấp 1 đến cấp 9 đấy.

Ở đây mà động loạn lên thì chỉ có đường chết.

“Phù… cuối cùng cũng đi ra khỏi khu an toàn rồi, ở trong đó khiến ta lo chết đi được”, Vân Sương Nhi không nhịn được thở phào một hơi.

“Đúng vậy!”  
Những người khác cũng gật đầu tán thành.

Độ nguy hiểm của khu an toàn cũng không kém bên ngoài đâu mà.

“Đó là vì các ngươi không biết, bên ngoài nguy hiểm tới đâu thôi…”  
Tần Ninh cười khổ nói.

Vút…  
Tần Ninh vừa dứt lời thì bỗng nhiên, một âm thanh phá không đang lao mạnh tới.

Không chỉ là tiếng phá không đi theo âm thanh đầu tiên đó, phía sau còn có hơn 100 bóng hình soạt soạt soạt lao tới.

“Linh thú cấp 2, vượn thẳng!”  
Nhìn những bóng hình phi tới, mọi người càng sửng sốt.

Vượn thẳng, không giống như những loài vượn khác, từ trước tới nay chỉ sống đơn độc.

Nhưng bây giờ, vượn thẳng bỗng nhiên xuất hiện kia thì lại kết thành đội, khoảng 100 con.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK