Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cốc Tân Nguyệt cũng sững sờ.  

 

Loại độc này đương nhiên là cô ta nhìn ra được.  

 

Thế nhưng tại sao Tần Ninh lại nhìn ra được?  

 

Tần Ninh lúc này cũng không dài dòng, nói: “Mau chóng chữa trị đi, nếu không thật sự sẽ chết đấy!”  

 

Lưu Vân Triết cười khổ nói: “Tần công tử biết cách chữa trị sao?”  

 

“Có hai cách, cách thứ nhất là linh đan đỉnh cấp cửu phẩm linh đan Nguyệt Cốt, phải dùng liên tục trong mười năm”.  

 

“Cách thứ hai, chính là tìm một người có thực lực lớn mạnh giúp ngươi ép chất độc ra ngoài, trong chớp mắt là được rồi”.  

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám người càng thêm cay đắng.  

 

Bọn họ biết linh đan Nguyệt Cốt, một viên trị giá trăm vạn linh thạch, nếu phải dùng liên tục trong mười năm thì Lưu Diễm Các của bọn họ không chống đỡ nổi.  

 

Cách thứ hai lại càng không phải bàn.  

 

Người có thực lực lớn mạnh, Lưu Vân Triết biết ít nhất phải là nhân vật vô địch cảnh giới Tam Vị.  

 

Trên khắp đại lục Thiên Long này, chỉ có lục đại tông môn mới có vô địch cảnh giới Tam Vị.  

 

Thế nhưng những người đó sao có thể giúp ông ta được cơ chứ?  

 

Hơn nữa, cảnh giới Nhân Vị bình thường chưa chắc đã có thể ép được chất độc ra ngoài.  

 

Nếu làm không tốt thì bản thân cũng sẽ bị nhiễm độc, cho nên dù Lưu Diễm Các có trả một cái giá đắt mời người khác ra tay thì cũng sẽ không một ai đồng ý.  

 

“Cái này...”  

 

Lưu Vân Triết càng thêm khổ tâm.  

 

“Lưu Diễm các của ta không làm được...”  

 

“Không cần ngươi phải làm”.  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhúng tay thì cũng đã nhúng tay rồi, đành phải làm người tốt đến cùng thôi”.  

 

“Cốc Tân Nguyệt, giúp ông ta ép chất độc ra ngoài đi!”  

 

“Ta sao?”  

 

Cốc Tân Nguyệt khẽ giật mình.  

 

“Đương nhiên là cô rồi, chẳng lẽ là ta chắc?”  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Cô có làm không? Nếu cô không làm thì đời này đừng hòng nhìn thấy tên nam nhân kia!”  

 

Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng rồi sải bước đi ra.  

 

Vỗ ra một chưởng.  

 

“Phụt...”  

 

Lưu Vân Triết ngay lập tức phun ra một ngụm máu đen, linh khí toàn thân từ trên xuống dưới toả ra tia sáng nhàn nhạt, dần dần tụ tập.  

 

“Các chủ!”  

 


“Ta...”  

 

Lưu Vân Triết khẽ giật mình, đột nhiên cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm.  

Độc tố hành hạ ông ta mười năm nay cứ vậy mà biến mất rồi sao? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK