Thấy đám người này, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng, hạ xuống đất.
“Là ngươi!”
Trong đám người, có hai bóng dáng khóa chặt vào Tần Ninh.
Vương Khiếu Lâm của Thánh Vương Phủ!
Cổ Thu Sương của Cổ gia!
Vương Khiếu Lâm thấy Tần Ninh thì giận dữ hét lên: “Là ngươi giết Vương Thanh Trạch của Thánh Vương Phủ ta, nhãi con, ngươi còn dám xuất hiện ở đây à”.
Cổ Thu Sương lúc này cũng sầm mặt nhìn Tần Ninh, chưa lên tiếng.
“Dừng tay!”
Tần Ninh nhìn mấy kẻ muốn mạnh mẽ phá vỡ phong ấn của Mặc cốc, quát lên: “Đây không phải nơi các ngươi có thể đến, nên cút về đâu thì cút đi!”
“Ha ha...”, Vương Khiếu Lâm lúc này cười ha hả: “Nhãi con, ngày chết của ngươi đến rồi đó, không biết à?”
“Giết đệ tử Thánh Vương Phủ, coi như là thiên thần hạ phàm cũng không cứu được ngươi”.
Vương Khiếu Lâm vừa nói vừa sải bước đi ra, tu vi của cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển trực tiếp bộc lộ ra ngoài.
“Ha ha, suốt dọc đường đi chưa làm được gì, dạng nhãi nhép này để tôm gia ta giúp Tần đại gia xử lý...”
Một tiếng cười ha ha vừa vang lên, đột nhiên bóng dáng của tôm cát nhỏ biến mất, một tiếng thổi vù vang lên, máu chảy khắp cổ của Vương Khiếu Lâm, đầu của ông ta rơi xuống đất.
Cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển đã bị giết chết.
Trong khoảnh khắc đó, đám người của Thánh Vương Phủ đều sững sờ.
Chuyện này là sao vậy?
Cổ Thu Sương lúc này cũng lộ ra vẻ kinh hãi, hoảng sợ nhìn Tần Ninh.
Bên cạnh tên tiểu tử này vậy mà lại có một vị cường giả tuyệt thế?
“Tên này thì sao?”
Tôm cát nhỏ nhìn về phía Tần Ninh, cười hì hì nói.
“Trực tiếp giết chết!”
Lúc này, sắc mặt của Tần Ninh lạnh nhạt, ngữ khí kiên định không một chút dao động.
Cổ Thu Sương lúc này quát lớn: “Ta chính là người của Cổ gia Lĩnh Nam, ngươi dám giết ta, Cổ gia nhất định sẽ không tha cho ngươi”.
“Không tha cho ta? Hôm nay ai dám đi vào Mặc Cốc, giết không tha”.
Tần Ninh sải bước đi ra, nhìn về phía trước, một luồng sát ý dần dần hiện ra.