Tần Ninh cười nói: "Trên đời này, chẳng lẽ chỉ có Linh thể mới có uy lực?"
"Linh thể chỉ là thể chất thấp nhất trong hàng ngàn thể chất, ở trên nó, có Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, và Đế thể!"
"Cửu Chuyển Linh Lung thể chính là Hoàng thể!"
“Hoàng thể...”
Điều này càng khiến cho ánh mắt của Diệp Viên Viên lúc này lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Nàng còn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chất đặc biệt, chứ đừng nói đễn Hoàng thể.
"Sao rồi? Chắc ngươi không chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải đúng không?"
"Ta đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng ba!"
Khi Diệp Viên Viên nói điều đó, cả Diệp Lượng, Diệp Phong và Diệp Sảng đều thất kinh.
Một khắc trước, tiểu thư của bọn họ còn đang ở cảnh giới Thiên Môn, vậy mà sau mấy canh giờ liền tiến thẳng lên cảnh giới Linh Hải tầng ba?
Điên rồi, điên rồi sao!
"Cũng tạm, Uẩn Linh Đài này còn chưa hoàn chỉnh, bằng không, cô trầm mình trong đó một tháng liền có thể bỏ qua cảnh giới Linh Hải, tiến thẳng tới cảnh giới Linh Đài mới đúng!"
Diệp Viên Viên nghe xong lời này, cũng không nói nhiều thêm.
"Được rồi, mọi chuyện ta hứa với cô đều đã xong. Cô lo cứu người quan trọng. Không lâu sau ta sẽ đến Đế Đô, đến lúc đó gặp lại!"
Tần Ninh chỉ buông lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Ngươi… ngươi không sợ ta sẽ thất hứa sao?”, Diệp Viên Viên nhìn theo bóng lưng Tần Ninh rời đi, lên tiếng hỏi.
“Thất hứa?”
Tần Ninh xoay người lại, cười nhạt nói: "Tốt nhất là đừng, nếu không, cho dù cô là Hoàng thể, ta cũng sẽ giết không tha!"
Giết không tha!
Ba từ nói ra, đơn giản và trực tiếp.
Lúc này, Diệp Viên Viên cảm thấy cho dù bản thân có đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng ba, thì khi Tần Ninh thật muốn giết nàng, hắn cũng có thể làm được!
"Đúng rồi, khi gặp lại ở Đế Đô, ta hy vọng cô sẽ đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng năm. Ta có một môn linh quyết phù hợp cho cô tu luyện".
Tần Ninh nói xong liền rời đi.
Ong...
Đúng lúc này, một tiếng ong ong đột nhiên vang lên.
Trên eo của Diệp Viên Viên, một miếng ngọc thô chưa mài dũa trực tiếp phát nổ.
“Nguy rồi!”
Sắc mặt của Diệp Viên Viên thay đổi, liền nói: "Tính mạng của Khô lão đang gặp nguy hiểm!"
“Khô lão?”, Tần Ninh dừng lại.
Nghe Tần Ninh hỏi, Diệp Viên Viên giải thích: "Là người hầu của Diệp gia ta, cao thủ cảnh giới Linh Hải".
"Ở đâu?"
"Ở một ngọn núi nhỏ cách nơi này mười lăm dặm!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhất thời kinh ngạc.
"Lão già này, chạy tới chỗ nào không chạy, cứ nhất quyết phải chạy tới chỗ đó!"
Chỗ đó! Chỗ đó là chỗ nào?
Nghe lời Tần Ninh nói, rõ ràng là hắn đã biết được điều gì đó.
"Ta sẽ đưa các người đến đó!"
Tần Ninh lúc này mới bất lực nói: "Nếu không, ta cũng không muốn tỳ nữ mà ta vừa thu nhận phải chết ở đây".
“Đa tạ!”
Diệp Viên Viên cũng không để ý tới lời nói của Tần Ninh, nếu như trước đây là do nàng bất lực nên mới phải đồng ý với hắn, thì bây giờ đúng thật là Tần Ninh đã làm cho nàng kinh ngạc quá mức.
Tần Ninh dường như rất quen thuộc với nơi này, giống như là... do chính tay hắn xây dựng nên.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn nàng tới một hai tuổi.
Một nhóm năm người tiếp tục lên đường, dốc hết sức lực, thời gian chưa đủ dùng hết một tách trà thì đã tới nơi.
Trước mắt bọn họ là một dãy núi thấp.
Mà mấy ngọn núi ở đây chỉ cao khoảng trăm thước, có lẽ hình dung chúng như những gò đất càng thích hợp hơn.
Vào giờ phút này, mấy ngọn núi rậm rạp chằng chịt, lan tràn ra.
Nhìn thấy núi non chẳng chịt chung quanh, Tần Ninh thở ra một hơi.
"Lão nô bộc của cô ở đâu?"
"Có vẻ như chỉ cách đây vài trăm thước".
“Được rồi!”
Tần Ninh nhìn thẳng phía trước nói: "Nhớ kỹ, đi theo bước chân của ta, nếu không thì mất mạng, ta không chịu trách nhiệm..."
Tần Ninh nói xong, liền bước vào bên trong sơn cốc.
Ba người Diệp Lượng vào lúc này cũng ngoan ngoãn đi theo.
Ngay cả Khô lão còn có thể bị mắc kẹt ở đây, chứng tỏ nơi này thực sự rất nguy hiểm, họ cũng không muốn mất mạng sớm.
Vốn chỉ cách đó vài trăm thước, nhưng mấy người đi bộ hơn mười phút mới tới nơi.
“Khô lão!”
Qua một khúc quanh, Diệp Viên Viên sửng sốt khi nhìn thấy Khô lão.
Khô lão mặc áo choàng đen, lúc này không biết đã bị hung khí gì cào xước, máu chảy ròng ròng, bị treo trên sườn núi, thân thể đã không còn có thể tự khống chế.
Lúc này, trên sườn núi, ngoài Khô lão vẫn còn có một số người bị mắc kẹt.
Bọn họ dường như bị một xiềng xích vô hình bắt lấy, cả người nhất thời không thể động đậy, nhưng đường máu trên bề mặt cơ thể vẫn tiếp tục hằn sâu.
Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang cắt cơ thể họ ra.
"Tiểu thư, đừng lại gần!"
Khô lão giờ phút này thở hồng hộc, yếu ớt nói.
"Sao lại thế này?"
"Còn không phải là bởi vì lòng tham hay sao".
Tần Ninh lúc này mới nhìn về phía đỉnh núi, giễu cợt nói: "Nhìn thấy đồ tốt trên đỉnh núi, liền bị dẫn dụ, muốn hái xuống".
Diệp Viên Viên dõi mắt nhìn về phía đỉnh núi, liền phát hiện từng bụi hoa Tử La Linh Đan đang nở rộ.
Hoa Tử La Linh Đan là một loại dược liệu tuyệt vời để tinh chế linh dược.
Hơn nữa nhìn kỹ lại, trên đỉnh núi dường như không chỉ có những thứ đó.
Giờ phút này, không chỉ là Khô lão bị kẹt, mà khoảng chục người khác cũng đang bị mắc kẹt tại đây.
Hơn nữa trong đó không thiếu các cường giả đã đạt tới cảnh giới Linh Hải.
“Tần công tử...”
Diệp Viên Viên giờ phút này khổ sở nhìn về phía Tần Ninh.
"Theo ý của ta, những người này đều đáng chết, bao gồm cả lão nô bộc của cô, nhưng nể tình cô là tỳ nữ của ta, nên ta miễn cho lão nô bộc của cô tội chết vậy!"
Tần Ninh lúc này nhìn về phía đỉnh núi kia rồi đi về phía trước.
Hắn cũng không làm gì, hắn chỉ bước đến gần chân núi thì xiềng xích vô hình trói buộc Khô lão đột nhiên được mở ra.
Khô lão trượt xuống khỏi đỉnh núi.
Ba người Diệp Lượng vội vàng tiến lên, giữ chặt lấy Khô lão.
"Lần sau nhớ cho kĩ, không phải cứ nhìn thấy thứ gì tốt thì liền liều mạng nhào tới lấy!"
Tần Ninh nghiêm khắc giáo huấn.
Bị một thiếu niên mười sáu tuổi khiển trách như vậy, Khô lão không nhịn được muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy tiểu thư nhà ông ta kính trọng Tần Ninh, ông ta liền im lặng.
"Tên nhóc, đứng lại đó!"
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên.
Dưới chân núi bên kia, hai ba đội gồm chừng mấy chục võ giả, lúc này mới lần lượt đi ra, vây quanh Tần Ninh.
"Tên nhóc, xem ra ngươi đã biết vấn đề ở đây rồi, mau thả đồng bọn của ta xuống!"
Ba nhóm hơn chục người dường như đến từ một nhóm lính đánh thuê, người đàn ông trung niên đi đầu có vẻ mặt lãnh đạm lên tiếng nói.
“Thả xuống hả?”
Tần Ninh quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên.
"Ngươi tưởng mình đang nằm mơ, không nghe thấy ta đang nói gì sao?"
"Lão già này nếu không phải là lão nô bộc của tỳ nữ của ta thì ta cũng không thèm đoái hoài tới ông ta, còn những người trên kia..."
Tần Ninh liếc mắt nhìn lên đỉnh núi, chế nhạo nói: "Để bọn chúng treo trên đỉnh núi chờ chết, đối với bọn chúng cũng chính là đặc ân rồi".
Không thèm đoái hoài tới... đặc ân...
Nghe mấy lời này, người đàn ông trung niên hoàn toàn tức giận.
Một tên lính đánh thuê bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, ngay lập tức tỏ vẻ uy hϊế͙p͙.