Tần Ninh nói với Ôn Hiến Chi: "Đưa thân xác cho ta!"
"Đưa liền đây!"
Hắn ta ngồi xếp bằng xuống đất, từng dấu ấn bắt đầu ngưng tụ trong người.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng quấn quanh người Ôn Hiến Chi.
Thế rồi, dường như giữa hắn ta và giao long xuất hiện một mối liên kết nào đó.
Vù vù...
Tiếng vù vù trầm thấp vang lên.
Những chiếc vảy trên thân Huyết Thể Thanh Thiên Giao bỗng nhiên tróc ra, sắc mặt Ôn Hiến Chi cũng trở nên nhợt nhạt.
"Ọe..."
Huyết Thể Thanh Thiên Giao thình lình phát ra tiếng nôn mửa.
Ngay sau đó, một bóng dáng bị giao phun ra khỏi miệng!
Phun ra khỏi miệng...
Phun ra khỏi miệng...
Trong đầu Tần Ninh lúc này chỉ toàn là tiếng ọe của Huyết Thể Thanh Thiên Giao...
Một người một chó đều ngây ra như phỗng.
Chẳng qua lần này là Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo.
Ôn Hiến Chi đặt cơ thể nọ xuống đất rồi nở nụ cười tự đắc: "Sư phụ, mấy năm gần đây con luôn để nó trong người đó! Người cũng biết rồi, đồ đệ hay nghĩ linh tinh nên để đảm bảo an toàn, con đặt vào trong cơ thể Thanh Hiên luôn, như thế lúc nào cũng giữ gìn được, không lo lúc cần trả cho sư phụ lại không có rồi".
Dáng vẻ của hắn ta hệt muốn nói với Tần Ninh rằng: Người nhìn xem, con thông minh lắm đúng không?
"Khốn kiếp!"
Tần Ninh bực mình hết sức, hắn tức đến nỗi giơ tay búng trán Ôn Hiến Chi một phát.
Sau một tiếng cốc, Ôn Hiến Chi nổi một cục u trên trán.
"Sư phụ..."
"Câm miệng".
Phệ Thiên Giảo thấy có trò hay để xem bèn nheo mắt, cười hí ha hí hửng.
Tần Ninh không muốn nói nhiều, ngồi xổm xuống quan sát thân xác.