Hôm nay đã muốn tiêu diệt Kiếm gia thì cùng nhau ra tay để diệt trừ hậu hoạn.
Lộc Hàn Thiên lúc này âm trầm nói: “Tần Ninh kia, ta đích thân ra tay giết hắn”.
Lộc Hàn Thiên nhìn Tần Ninh, sát cơ mở ra.
“Thú vị đấy, ngươi mà cũng xứng giết ta à?”
Tần Ninh cười nhạt: “Kiếm gia cùng ta có quan hệ sâu xa, không ngờ hôm nay tìm đến cũng đúng lúc, muộn hơn một chút là không tìm được nữa rồi”.
“Nói khoác mà không biết ngượng, đi chết đi!”
Lộc Hàn Thiên trực tiếp tấn công.
“Làm càn!”
Thẩm Văn Hiên sắc mặt lạnh lẽo, sải bước ra, sát khí tung hoành.
“Cảnh giới Địa Võ tầng ba!”
Trong lúc này, tất cả đều sửng sốt.
Thẩm Văn Hiên chẳng qua mới khoảng hai mươi tuổi, còn trẻ như thế mà đã đạt cảnh giới Địa Võ, thật sự không ngờ tới.
Thẩm Văn Hiên bước ra, tấn công Lộc Hàn Thiên.
Tần Ninh đứng tại chỗ, cũng không chuyển động.
“Xem ra tên nhóc này làm hỏng chuyện lớn của chúng ta, hôm nay, ta sẽ đích thân giết ngươi!”
Trưởng tộc Nhạc Hoành thấy Tần Ninh lẻ loi một mình, không có Thẩm Văn Hiên bảo vệ.
Thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi này cùng lắm là cảnh giới Linh Phách, giết cũng dễ dàng.
“Thiên Miên Linh chưởng!”
Nhạc Hoành xông ra, đối mặt với Tần Ninh.
“Tần công tử cẩn thận!”
Kiếm Tiểu Minh thấy vậy, định đi ngăn cản, nhưng cảnh giới Linh Phách như cậu ta sao có thể nhanh bằng Nhạc Hoành.
Một chưởng kia đã xông đến Tần Ninh.
Lúc này, Kiếm Minh Sơn và Kiếm Thương Tùng cũng thấy cảnh đó.
Hôm nay Tần Ninh có thể nói là ân nhân của Kiếm gia bọn họ, nếu ân nhân chết trước thì Kiếm gia còn mặt mũi gì nữa?
Kiếm Minh Sơn bị thành chủ Cam Thịnh cuốn lấy, mà Kiếm Thương Tùng bị Phần Viên dây dưa kéo lại.
Các cảnh giới Địa Võ còn lại của Kiếm gia đều bị võ giả của ba gia tộc lớn Phần, Nhạc, Cam áp chế, căn bản không ai cứu được Tần Ninh.
“Cút!”, thấy bóng người cùng chưởng ấn chạy như bay tới, Tần Ninh lúc này nhàn nhạt quát lên.
Ầm!
Trong giây lát, một tiếng nổ ầm vang lên.
“Phụt! ”
Mà sau đó, thân thể Nhạc Hoành như diều đứt dây, phiêu đãng bay ra sau, máu tươi đầy miệng.
“Cha!”.
Danh Sách Chương: