Giọng điệu Lý tiên sinh dừng một chút, ông ta thở ra một hơi, từ từ nói: “Là ta khinh thường rồi, đây không phải ý định ban đầu của ta…”
Lời này vừa nói ra, đám người hoàn toàn ngây ngốc.
Diệt Thanh Ninh các, cũng không phải giết người Dương gia sao?
Sớm giết thì phải chết?
Bây giờ là tình huống gì đây?
Dương Thanh Vân lúc này ngẩng đầu, lảo đảo đứng dậy.
Ánh mắt nhìn về phía Lý tiên sinh.
“Cần gì phải như vậy?”
Giọng điệu Dương Thanh Vân mang theo một tia kiên quyết.
“Tại sao?”
“Ngươi đã từng là một người hiền hòa như vậy, tu võ ngươi cũng không muốn giết nhiều người”.
“Ngươi đã từng bị ép phải giết người, vô cùng phẫn nộ trách sư phụ ta quá tàn nhẫn, nói ngươi sau này không muốn giết người”.
“Ngươi đã từng dạy dỗ ta con đường võ đạo mạnh mẽ mới có thể phát huy chính nghĩa, võ giả mạnh mẽ không thể chỉ quan tâm đến ham muốn cá nhân”.
“Nhưng bây giờ ngươi đang làm gì?”
Từng câu chất vấn khiến cho cơ thể Lý tiên sinh khẽ run.
Chỉ là Tần Ninh đứng ở Nguyên Hoàng cung kia ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin nổi, hắn nhìn về phía một thân ảnh nơi xa kia, nhìn về phía Lý tiên sinh.
“Ngươi bây giờ nối giáo cho giặc, ngươi biết sau khi đám súc sinh này đi ra, toàn bộ đại lục Vạn Thiên phải chết bao nhiêu người không?”
“Vạn người, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, trên trăm triệu, vĩnh viễn không ngừng”.
“Ngươi đã từng hiền hòa như vậy, tôn sùng võ đạo như vậy, nhưng bây giờ ngươi đang làm gì?”
Dương Thanh Vân biết vị Lý tiên sinh này?
“Không đâu…”, Tần Ninh lúc này lắc đầu bật cười nói: “Thanh Vân, ngươi tổn thương thấu tâm, nhận nhầm người rồi”.
“Con sẽ không nhận nhầm!”
Lúc này Dương Thanh Vân lắc đầu, mặt lộ cười khổ.
“Trên đại lục Vạn Thiên này có thể tu chín thuộc tính linh khí thành giả, trên tìm trăm vạn năm, dưới truyền trăm vạn năm, chỉ có hai người, cũng chỉ có hai người có thể làm được”.
“Đây là sư phụ người đã nói với con”.
Chín thuộc tính linh khí không phải bất kỳ võ giả nào cũng có thể tu thành, có thể nói không ai có thể tu thành.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi Điện Huyết! Chín linh khí lớn tụ tập một thể, tương phản lẫn nhau.
Nhưng những người khác không được! Tần Ninh có thể! Trừ hắn ra còn có một người có thể.
Một người Tần Ninh vô cùng quen thuộc, Dương Thanh Vân cũng vô cùng quen thuộc.
“Cả đời này ta không làm người vô danh”.
“Cả đời này ta không làm người bất nghĩa”.
“Cả đời này ta không làm người không có đức!”
“Danh, Nghĩa, Đức ngươi cũng không cần!”
Dương Thanh Vân nhìn thân ảnh người kia, ngón tay run rẩy.
“Ngươi có nghĩ qua gặp nhau lần nữa, làm sao đối mặt lẫn nhau không?”
“Ngươi có nghĩ qua ngươi còn có mặt mũi nhìn người ấy!”
Dương Thanh Vân chỉ Tần Ninh bên người, nhìn về phía Lý tiên sinh giọng nói vang dội.
“Ngươi…”, một lời chưa nói hết, Dương Thanh Vân phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Thanh Vân”
“Phu quân!”
“Cha!”
Tần Ninh lúc này đỡ cánh tay Dương Thanh Vân, từ từ nói: “Biển linh thức trong cơ thể đang cháy, bị người ta dẫn ra!”
“Không thể động đến linh thức nữa, ta sẽ đưa hắn vào Bách Luyện Thánh Tháp, tiêu trừ tai họa ngầm bên trong biển linh thức, Giang Bạch, ngươi coi chừng bên cạnh ta!”
“Ừ!”
Tần Ninh không nói hai lời, lúc này sử dụng Bách Luyện Thánh Tháp.
Tần Ninh lúc này đứng yên trên bậc thang cửa cung, hắn đứng chắp tay nhìn về phía Lý tiên sinh, nhìn về phía trưởng tộc Luyện Thiên.
“Mặc dù không thể tin, nhưng tóm lại có thể thử một lần!”
Tần Ninh lúc này giọng thản nhiên: “Nhàn Ngư, ngươi qua đây!”