Hòn đá kia tròn vo, trên khắc luân bàn giống như la bàn, một cây kim đá đặt giữa.
“Xích Dương Long Luân đã từng là thần bảo của Xích Dương Thiên Nhân!”
Người thanh niên vui vẻ nói: “Đây chính là bảo khí siêu phẩm, Tần đại ca, huynh giúp ta tạo thành vương khí được không?”
“Như vậy mới xứng với danh hiệu Phong Vương của ta”.
Nghe đến đây, Tần Ninh đứng dậy, cười nhạt nói: “Nhưng ta không giỏi luyện khí, ta chỉ giỏi luyện đan”.
“Hả? Lại còn có chuyện huynh không biết”.
“Tiểu tử, nói đùa!”.
Tần Ninh híp mắt nói: “Nhưng Xích Dương Long Luân này có thể ngưng tụ đến thiên long, giải phóng ra dung tương vạn dặm, uy lực mạnh mẽ, ngược lại khá xứng với ngươi”.
“Nhưng ta thấy, coi như mài kiếm đá ngược lại rất tốt”.
“Hả?”
Người thanh niên ngây ra.
“Nhạc Duy, ngươi nói xem?”
Người thanh niên nhìn về phía đứa bé bên cạnh, cười nói: “Tần đại ca có phải phí của trời hay không?”
Nếu như bị đám Vương Giả của đại lục Vạn Thiên biết, nhất định sẽ tìm Tần đại ca liều mạng!
Đứa trẻ tên Nhạc Duy kia toét miệng cười một tiếng, không có mở miệng.
“Tiểu Nhạc Duy, ta đặt tên cho ngươi là muốn cho ngươi chỉ có vui vẻ, giống như âm nhạc thế gian vậy, linh động tâm khí”.
“Ta thấy ngươi học thuật luyện đan với Tần đại ca, tâm tư cũng chạy theo Tần đại ca, không cần ta nữa phải không?”
Nhạc Duy lúc này vẫn cười hắc hắc.
Tần Ninh cười nói: “Tiểu Nhạc Duy thiên phú rất tốt, tương lai ở đại lục Vạn Thiên nhất định có tên húy, chỉ là cái tên này quá khó nghe”.
“Nhạc Duy?”
“Ngược lại chi bằng gọi Ngụy Việt, nguy nga thiên uy, kim việt kêu vang!”
“Ngụy Việt dễ nghe, ta thích”.
Đứa bé lúc này cười, cuối cùng đã mở miệng.
“Giỏi lắm Tiểu Nhạc Duy, nhanh như vậy liền phản bội ta?”
Người thanh niên cười mắng.
“Được rồi, Nhất Phong, Xích Dương Long Luân này quả thật cực kỳ thích hợp với ngươi”.
“Chỉ là với cách của ngươi rất khó khống chế, đồng thuật mắt vãng sinh không chịu nổi khí tức dung nham mạnh mẽ, ta đã thiết lập một cấm chế cho ngươi”.
“Cấm chế này trên thế gian chỉ có ta và ngươi có thể giải, ngày sau ngươi phải sử dụng cẩn thận vật này”.
Nghe đến đây, người thanh niên gật đầu.
Khẽ thở một hơi.
“Thế nào?”
Cốc Tân Nguyệt tinh tế cảm nhận được, trong nháy mắt này, trong lòng Tần Ninh nảy sinh ra một tia phiền muộn, tưởng nhớ, còn có… đau lòng.