Một tiếng chất vấn vang lên.
Tần Ninh không đáp lại.
Ôn Hiến Chi bước ra, nói: “Ôn Hiến Chi”.
Các đệ tử thủ sơn ngơ ngác nhìn nhau.
Ôn Hiến Chi?
Ai vậy?
“Ngươi là ai?!”
Một tên đệ tử liền nói: “Đây là Thanh Tiêu Thiên, người không phận sự thì không được xuất hiện ở ngoài sơn môn”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì cũng không giận, chỉ nói: “Thành chủ thành Thanh Uyên là Thanh Tư Nguyên có oan ức, muốn bẩm báo”.
“Chuyện này, các ngươi có làm chủ được không?”
Lúc này, Thanh Tư Nguyên cũng đi ra.
Nghe vậy, mấy tên đệ tử lập tức tái mặt.
Ôn Hiến Chi nói: “Đi tìm người có thể làm chủ chuyện này trong Thanh Tiêu Thiên các ngươi đi, đương nhiên, nếu Thời Thanh Trúc có thể đích thân tới xử lý thì tốt”.
Mấy tên đệ tử tái mặt nhìn nhau.
Nhưng bọn họ không ngốc.
Đám đệ tử lập tức chạy đi bẩm báo.
Mà ngay lúc này, có những tiếng xé gió vang lên.
Có những khí tức mạnh mẽ xuất hiện bên ngoài sơn môn Thanh Tiêu Thiên, cường giả bên trong đương nhiên cũng cảm nhận được và lập tức chạy tới đây.
Ba khí tức mạnh mẽ lúc này lần lượt xuất hiện.
Mà phía sau Thanh Tiêu Thiên dường như cũng có rất nhiều người khác đang tới.
Lúc này, một trong ba người kia trông có vẻ khá quen thuộc với nhóm Tần Ninh và Ôn Hiến Chi.
Lạc Ninh Ninh.
Một trong mười hai Thiên trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên, đứng hàng thứ mười hai.
Hai người còn lại có khí tức vô cùng mạnh mẽ, một nam một nữ nhìn khoảng tầm tuổi trung niên.
“Tần Ninh!”
“Ôn Hiến Chi!”