Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Về lại Thiên Đế các, ba Thần Sứ sống mà lại chết một Địa hộ pháp.  

 

Bọn chúng cũng khó thoát khỏi cái chết.  

 

Liễu Uyên nhìn Nguyệt Hạc.  

 

Mà Thần Sứ Nguyệt Phong ở một bên đối chiến với Ninh Thiên Vũ cùng Vạn Phúc liên thủ thành thạo.  

 

Lấy thực lực của Nguyệt Phong.  

 

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không giết chết hai người.  

 

Nhưng hai người cũng không kéo dài được.  

 

Lý Nhàn Ngư nhìn người phía trước, ngăn ở trước Tần Ninh.  

 

“Sư tôn, người đi trước đi”.  

 

Lúc này, hai mắt của Lý Nhàn Ngư xuất hiện hai câu ngọc, cắn răng nói: “Con ngăn chúng lại cho”.  

 

Bây giờ Tần Ninh thoạt nhìn vô cùng tàn tạ.  

 

Không thể tái chiến!  

 

Tái chiến thì sẽ khó bảo toàn mạng sống của Tần Ninh.  

 

“Ngươi dẫn hắn đi đi”.  

 

Một giọng nói đột nhiên vang lên.  

 

Giang Bạch lúc này dậm chân mà tới.  


 

“Ta ngăn cho, hai người các ngươi rút lui trước!”, Giang Bạch bình tĩnh nói: “Nếu như ta chết thì nhớ báo thù cho ta là được”.  

 

“Hai người các ngươi đang nói cái gì vậy?”  

 

Tần Ninh nhìn hai người, cười nói: “Cảnh giới Vạn Nguyên còn bị ta giết, cảnh giới Âm Dương Hóa Âm sơ kỳ có là gì?”  

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư đều vô cùng cổ quái.  

 

“Đúng vậy, bá chủ đều có thể bị sư phụ ta giết, hai người âm thánh Hóa Âm sơ kỳ là cái đếch gì?”  

 

Một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.  

 

Có một người đi ra từ trong đoàn người.  

 

Một người mặc võ phục bụi bặm, dáng dấp hổ báo, bước đi rộng rãi, trên lưng đeo búa rìu, toàn thân mang theo khí thế nghênh ngang đi ra.  

 

“Hả?”  

 

Nhìn người mới tới, Lý Nhàn Ngư cùng Giang Bạch đều nhíu mày.  

 

Cái tên này... cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp mà thôi, sao có thể lớn lối như vậy?  

 

Sư phụ?  

 

Đồ đệ của Tần Ninh?  

 

Thạch Cảm Đương?  

 

“Bớt sĩ diện hão đi, có giỏi thì ngươi xông lên xem nào”.  

 

Tần Ninh lườm người đến, thản nhiên nói.  

 

“Ặc... Ha ha...”  

 

Thiếu niên lúc này keng một tiếng, ném búa rìu ra mặt đất, quỳ sụp xuống.  

 

“Đệ tử Thạch Cảm Đương tham kiến sư tôn”.  

 

“Đứng lên đi”.  

 

Nghe Tần Ninh nói thế Thạch Cảm Đương lập tức nhanh nhảu chạy đến bên người Tần Ninh.  

 

“Ha ha... Sao sư phụ


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK