Thánh Thiên Viêm u ám nói: “Ta sắp chết rồi, nhưng ngươi thì không thể chết được.
Khi nào tìm được Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì ngươi còn có thể báo thù cho ta, giờ ở lại, chúng ta đều không phải! ”
“Được rồi, sống chết cái gì chứ, mấy bọn trẻ ranh thôi mà!”
Tần Ninh vung tay, cười nói: “Ngươi cất cỏ Linh Đà vào đi, như ngươi nói đó, ở đây, đạo lý không là gì cả, nắm đấm ai mạnh hơn thì người đó có quyền nói chuyện”.
“Nhưng mà! ”
Thánh Thiên Viêm ngập ngừng.
Hắn ta muốn nói, nhưng Tần Ninh chỉ là Linh Phách tầng một, một tháng không gặp, cùng lắm cũng chỉ là tầng hai tầng ba gì đó, vốn không phải đối thủ của những tên kia.
“Thời buổi này người nào cũng không biết trời cao đất dày như vậy hả?”
Bách Tử Tư phụt cười: “Tích cực đến dâng mạng như vậy?”
“Cút đi!”
Tần Ninh nhìn đám người, bình tĩnh nói “Nếu không ta không đảm bảo các ngươi sẽ sống sót rời khỏi đây đâu”.
Lời này nói ra, Thánh Thiên Viêm chỉ thấy cạn lời.
Tính cách ngang ngược của Tần Ninh vẫn không đổi chút nào.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Bọn họ đang đối diện với thiên chi kiêu tử của cương quốc đấy, mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có ở đây đâu.
Điên cuồng như vậy sẽ tốt sao?
“Muốn chết à!”
Bách Lĩnh và Bách Tùng cùng lúc xông lên.
“Cút!”
Một tiếng quát thấp vang lên, Tần Ninh trực tiếp đấm ra.
Bụp bụp!
Bách Tử Tư lúc này liền trở nên cẩn thận.
Thiếu niên nhìn khoảng mười bảy tuổi này ấy thế mà lại là cảnh giới Linh Phách tầng năm.
“Rút lui!”
“Lui? Lui đi đâu?”.
Danh Sách Chương: