Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một tiếng nổ vang lên giữa đất trời.  

 

Tiếng nổ này cơ hồ là bao trùm toàn bộ tế đàn Vong Giả, nổ tung vùng không gian này, nổ tung khắp thánh cảnh Vị Ương.  

 

Thậm chí dãy U Vân cũng phải run rẩy theo.  

 

Tại lúc này.  

 

Đám người Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên lần lượt đứng trên một ngọn núi cao nhìn về cuồng bạo bên trong dãy U Vân.  

 

“Rốt cuộc là sao vậy?”  

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Vào giờ phút này, mọi người nghĩ lại còn thấy sợ.  

 

Dường như toàn bộ thánh cảnh Vị Ương này đều nổ tung lên.  

 

Vậy Tần Ninh đâu rồi?  

 

Lúc này, mọi người đều lo lắng trong lòng.  

 

“Đi xem thế nào”.  

 

Thạch Cảm Đương mở miệng nói.  

 

“Thạch Cảm Đương, đừng kích động”, Dương Thanh Vân chặn lại: “Thủ đoạn của sư tôn thế nào chúng ta đều biết, sư tôn vẫn ổn, tuy chúng ta đã đến Thánh Vương nhưng loại dao động này dù là Thánh Vương cũng sẽ phải hóa thành mây khói khi xông vào”.  

 

“Vậy sư tôn...”  

 

“Không sao đâu”.  

 

Dương Thanh Vân chắc nịch nói.  

 

“Sư tôn đã từng lừa chúng ta bao giờ chưa?”  

 

Nghe vậy, tất cả đều yên lặng.  

 

Thật sự sẽ không sao ư?  

 

Mà lúc này, trong bí cảnh, Diệp Chi Vấn úp một cái bát ngọc xuống, bảo vệ mấy người.  

 

“Có chuyện gì vậy?”  


 

Dạ Túy Mộng không khỏi nói.  

 

Diệp Chi Vấn tái mặt, trầm giọng nói: “Tần Ninh mượn Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất để khống chế không gian mà rời đi”.  

 

Sắc mặt Diệp Chi Vấn rất khó coi.  

 

Không chỉ có thế.  

 

Trước khi chạy trốn, tên khốn này còn phá trận Tứ Đế Phong Cấm, dẫn ra biến động lớn như thế, dù là y cũng có thể mất mạng nếu sơ sẩy.  

 

“Tên đó chạy rồi sao?”  

 

Huyết Âm Phục lạnh lùng nói.  

 

“Chưa chắc!”  

 

Diệp Chi Vấn trầm giọng nói: “Chỉ bằng cảnh giới Thánh Vương mà khống chế không gian thì căn bản là không thể nào thi triển ra, khả năng thất bại rất lớn”.   

 

“Nếu là người khác thì ta có thể xác định là chết, nhưng... hắn...”  

 

Lúc này, mấy vị Thánh Đế đều mang vẻ khó coi.  

 


Mà bí cảnh đã không còn sót lại chút gì.  

 

Bát ngọc trong tay Diệp Chi Vấn dần dần phiêu đãng quay về, chỉ là lúc này cái bát ngọc đã xuất hiện vô số vết nứt, chỉ khẽ sờ vào liền lập tức vỡ ra.  

Diệp Chi Vấn lạnh lùng không cảm xúc, đứng chắp tay. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK