"Bọn ta tới Bắc Tuyết Thiên là để tìm tông chủ Chiêm Ngưng Tuyết của Phong Thiên Tông".
Nghe thấy ba từ Chiêm Ngưng Tuyết, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ ảm đạm đi đôi phần.
Nhưng đạo sĩ áo đỏ nhanh chóng giấu nhẹm sự buồn bã ấy đi một cách hoàn hảo, ông ta cười hỏi: "Phong Thiên Tông sao?
Đó là nơi được võ giả Bắc Tuyết Thiên gọi là đất nước của thần mà, các ngươi tìm ở đâu được?"
Giờ phút này, Phong Vô Khuyết chen ngang: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện đâu".
Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua đám Tuyết Lang Thú xung quanh, cười nói: "Không sao, không sao".
Sau khi nói xong, đạo sĩ áo đỏ bấm tay bắn ra, từng đạo trận văn ngưng tụ, trong giây lát hàng loạt trận văn đã ùn ùn kéo đến và được thi triển, khuếch tán ra.
Những con Tuyết Lang Thú né tránh một cách chật vật, hoặc bị giết, hoặc tháo chạy khắp nơi.
Thấy cảnh tượng này, bốn người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều ngạc nhiên ra mặt.
Trước đây họ đâu thấy lão đạo sĩ lợi hại như vậy! "Ngươi... sao ngươi lại mạnh thế này?"
Lý Huyền Đạo bật thốt một cách khó tin.
"Ta vốn đã rất mạnh rồi mà!"
Đạo sĩ áo đỏ bĩu môi trả lời: "Lúc gặp phải tên kia, suýt thì bị làm thịt ở Thượng Nguyên Thiên, khi đó ta có đang trong trạng thái đỉnh phong đâu".
"Bây giờ thì phải à?"
"Bây giờ vẫn không phải".
Đạo sĩ áo đỏ lắc đầu, nói tiếp: "Mụ nội nó, phải giữ hình tượng thần bí chứ, ta thấy công tử Tần Ninh thần bí nhìn đỉnh quá chừng!"
Nói đến đây, đạo sĩ áo đỏ lại hỏi: "Sao các ngươi lại chạy đến đây?"
![chapter content](https://cdn.truyenfull.tv/medias/chapter_images/2024/10/12/5998749-0.jpg)