Tần Ninh vừa nói xong đã nắm lấy bàn tay như ngọc của Diệp Viên Viên, hai bóng người bay ra ngoài.
Dòng nước ào ào bắn ra.
Lúc này, Diệp Viên Viên khẽ hô một tiếng.
“Thẹn thùng cái gì?”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Không phải là cô đã sớm yêu thương nhung nhớ ta rồi sao?”
“Mới…mới không có”, Diệp Viên Viên nói: “Ta mặc quần áo trước đã…”
“Gấp cái gì?”
Tần Ninh cười nói: “Cổ đan trong cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đừng nóng vội, ta sẽ giúp cô loại bỏ nó thêm vài lần nữa!”
“A?
Vẫn còn?”
Diệp Viên Viên lập tức giãy dụa khỏi cánh tay của Tần Ninh: “Ta không thể!”
“Cũng đúng!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Đúng là nên nghỉ ngơi cho tốt, một khi đã như vậy…”, dứt lời, Tần Ninh đã biến mất khỏi căn phòng.
Giờ phút này, bên ngoài Nguyên Hoàng cung, Cốc Tân Nguyệt sắp xếp đồ dùng, lẳng lặng bảo vệ.
“A…”, Cốc Tân Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn thấy người đến là Tần Ninh, nàng mới tức giận nói: “Chàng làm gì vậy?
Làm ta sợ muốn chết!”
“Không sao không sao, ta có một ý tưởng lớn mật, vẫn luôn muốn thử làm nhưng không có cơ hội, bây giờ vừa vặn có thể thử!”
“Cái gì?”
“Chính là cái này!”
Nói xong, Tần Ninh kéo Cốc Tân Nguyệt vào bên trong điện.
Cùng lúc đó, bên trong một tẩm điện khác của Nguyên Hoàng cung.
Chín cái đầu của Cửu Anh lúc này dựng lên thẳng tắp…: “Tần gia…thật biết chơi!”
Cửu Anh vô cùng hâm mộ nói.
“Khi nào thì ta mới có thể trái ôm một con ác thú, phải ôm một con ác thú chứ…”, thấp giọng lầm bầm vài câu, Cửu Anh lại rơi vào giấc ngủ.
Nguyên Hoàng cung, trong tẩm điện chính, nhất định là không tầm thường…
Ba ngày liên tiếp, Nguyên Hoàng cung im lặng.
Tiên Hàm đến đây vài lần đều bị Cửu Anh đuổi ra ngoài.
Mà Tiên Vũ Sinh cũng chú ý chặt chẽ đến Nguyên Hoàng cung, sợ Tần Ninh nhất thời nhàm chán lại gây ra chuyện gì đó.
Nhưng mà ba ngày liên tiếp, Nguyên Hoàng cung vẫn luôn yên tĩnh không tiếng động, làm cho Tiên Vũ Sinh cảm thấy không thích ứng được.
Trong thời gian ba ngày này, Tần Ninh luân phiên đại chiến.
Chỉ là không phải đại chiến đẫm máu!
Bên trong Nguyên Hoàng cung.
Một trái một phải, Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt còn đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Thấy Tần Ninh đứng dậy, Cốc Tân Nguyệt cũng đứng dậy mặc quần áo rồi mắng một câu: Tên đàn ông phong lưu háo sắc! Vẻ mặt nàng thẹn thùng, đứng dậy rời đi.
“Đi đâu vậy?”