Một thanh niên trông còn nhỏ hơn mình một, hai tuổi mà lại có một bụng ý đồ xấu xa, hơn nữa cả ngày cứ trưng ra bộ dạng hống hách, không sợ trời không sợ đất khiến người ta vừa giận vừa tức.
Nhưng hết lần này đến lần khác, thằng nhóc này có thể sống được đến tận bây giờ thì cũng là một kỳ tích.
“Cô đi theo ta làm gì?”, Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ bước đi bên cạnh, không nhịn được hỏi.
“Nhìn xem bao giờ thì ngươi chết!”
Lâm Vi Vũ lại mở miệng, sửa lại lời nói: “Nơi này chính là rừng Thận Mộng, không đi cùng đám đệ tử Kiếm Các, ta ở một mình quá nguy hiểm”.
“Những người đi vào trong Thiên Thận Cung lần này đều là người có lai lịch lớn, bọn họ căn bản sẽ không kiêng kị thân phận của ta, muốn làm gì thì sẽ làm cái đó!”
Lâm Vi Vũ do dự nói: “Đi theo ngươi, tốt xấu gì cũng an toàn hơn chút!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Lẽ nào cô thích ta rồi à?”
Lời này vừa nói ra, Lâm Vi Vũ sững sờ, lập tức nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt bắn ra tia lửa: “Tần Ninh, ngươi... ta đi được chưa?”
Đúng lúc đó, Tần Ninh vươn tay giữ chặt cơ thể của cô ta, đột ngột nhào đến.
Sắc mặt Lâm Vi Vũ trắng bệch, trong lòng kêu thảm: Thôi xong, cái tên này lại bộc phát thú tính rồi.
Tần Ninh nhảy ra, ôm Lâm Vi Vũ vào lòng, hai thân hình dán chặt vào nhau lăn lộn dưới đất.
“Ngươi làm...”
Lâm Vi Vũ vừa định hô to, nhưng Tần Ninh nhanh hơn, che lấy miệng Lâm Vi Vũ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Vi Vũ có cảnh giới không bằng Tần Ninh, lúc này càng không có khả năng phản kháng.
Lúc này, Lâm Vi Vũ hoàn toàn sợ hãi.
“Xong rồi, ta bị cái tên vô sỉ này... huhu... không muốn, không muốn chút nào...”, Lâm Vi Vũ gào thét trong lòng.
“Yên tĩnh chút!”
Tần Ninh lúc này đột nhiên khẽ quát lên, sau đó đè lên người Lâm Vi Vũ, nói nhỏ: “Nếu không muốn chết thì yên lặng đi”.
Hắn nói ra, Lâm Vi Vũ càng tuyệt vọng hơn.
Mà lúc này, một luồng hơi lạnh phiêu đãng thổi đến, khiến Lâm Vi Vũ ngừng lại sự suy đoán trong lòng.
Tiếng rắn khè vào lúc này ngày một gần, khí lạnh cũng ngày một ngần.