Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

               Đây rốt cuộc là tình huống gì?  

             Tại sao nhìn lão phu giống như thấy đại địch trước mắt, cứ nhìn chằm chằm.  

             Trấn Thiên Vương...  

             Tuyết Thiên Vương...  

             Mộc Thiên Vương...  

             Vân Thiên Vương...  

             Đây đều là tứ đại Thiên Vương, nếu liên thủ đánh, ông ta sẽ chết chứ?  

             Huyền Thiên Vương nhất thời cẩn thận.  

             Có vấn đề.  

             Trong thời gian ngắn ông ta không có ở đây, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.  

             “Các ngươi... có phải cấu kết với Ma tộc?”, Huyền Thiên Vương lẩm bẩm.  

             Mọi người nghe xong ngây ra.  

             Bọn ta?  

             Là ông mới có khả năng lớn nhất!  

             “Sương Nhi!”  

             Tần Ninh giờ phút này lên tiếng.  

             “Qua đây”.  

             Vân Sương Nhi nghe vậy, phi thân lên, đi tới trước người Tần Ninh.  

             Bàn tay nhẹ nhàng kéo ngón tay nhỏ xíu của Vân Sương Nhi, Tần Ninh nói: “Cô từ khi tiến vào bên trong cấm địa thì luôn đi cùng lão Huyền?”  

             “Ừ…”  

             Được Tần Ninh kéo tay, mặt đẹp của Vân Sương Nhi ửng đỏ, tim đập nhanh thình thịch.  

             “Những năm nay tên nhãi này có bắt nạt cô không?”  

             Vân Sương Nhi nghe vậy, hì hì cười nói: “Không có đâu...”  

             “Ông ta sợ công tử, không dám bắt nạt ta đâu!”  

             Phía dưới, Huyền Thiên Vương nghe vậy, khóe miệng giật một cái.  

             Ta sợ hắn?  

             Phì!  

             Chỉ là lời này lại không thể nói rõ.  

             Tần Ninh gật đầu một cái, nói: “Vương Giả nhị phẩm, xem ra đúng là không bắt nạt cô, nhưng dạy dỗ này quá kém”.  

             Nghe thấy lời này, Huyền Thiên Vương muốn ói máu.  

             Mẹ nó!  

             Lúc này mới bao nhiêu năm?  

             Hai mươi năm có không?  

             Vượt qua cảnh giới lớn soạt soạt soạt, đến Vương Giả nhị phẩm, vậy mà dạy dỗ kém?  

             “Tốt lắm, không phải Huyền Thiên Vương!”  

             Tần Ninh mở miệng nói.  

             “Đầu tiên Huyền Thiên Vương và Sương Nhi ở cùng nhau, không có thời gian ra tay”.  

             “Thứ hai tên này cứng nhắc, phương pháp biến thông như vậy hắn không làm được”.  

             Nghe thấy lời này, Huyền Thiên Vương trước mặt còn cười, nhưng sắc mặt nghe thấy phía sau lập tức kéo dài.  

             Cứng nhắc?  

             Ngươi mới cứng nhắc!  

             Mộc Thiên Vương giờ phút này đi ra, ha ha cười nói: “Ta cũng biết sẽ không phải là lão Huyền, lão Huyền không có năng lực ngụy trang đó!”  

             “Cút đi!”  

             Huyền Thiên Vương mắng: “Tiểu tử ngươi giỏi lắm, đến Thiên Vương là quá sức rồi”.  

             Mộc Phong lại không thèm để ý nói: “Thứ không có kiến thức, Thiên Vương gì nhiều thô tục, cảnh giới bọn ta là cảnh giới Hóa Thánh”.  

             Hả?  

             Hóa Thánh?  

             Là tên gọi gì?  

             Não Huyền Thiên Vương không rành.  

             Mình không có ở đây khoảng thời gian này, nhất định là đã xảy ra chuyện.  

             Lão già Mộc Phong này đến cảnh giới Thiên Vương.  

             Đây chính là chuyện lớn nhất.  

             Tuyệt đối là nhận được lợi ích từ chỗ U Vương.  

             Đến muộn rồi!  

             Thua thiệt lớn.  

             Nhìn dáng điệu này Tần Ninh nào sẽ cảm ơn ông ta.  

             “Những năm nay cực khổ rồi, đi cùng Viên Viên và Tân Nguyệt đi, bảo vệ tốt bản thân”.  

             “Ừ!”  

             Vân Sương Nhi lúc này không nhịn được nói: “Công tử, người cũng bảo vệ tốt bản thân”.  

             “Ừ!”  

             Thân ảnh Vân Sương Nhi hạ xuống, nhìn cố nhân ngày trước chào hỏi từng người.  

             Dương Thanh Vân nhìn về phía Vân Sương Nhi, khẽ gật đầu nói: “Chào Vân cô nương”.  

             “Vân cô nương cái gì”.  

             Thạch Cảm Đương lúc này lại cười hắc hắc nói: “Đó là tam sư nương, Dương Thanh Vân ngươi thật không biết thay đổi theo tình hình”.  

             “Ông chính là Dương Thanh Vân? Đồ đệ của công tử?”  

             Vân Sương Nhi cười một tiếng, nói: “Huyền Thiên Vương nói ông có một sư phụ tốt, nếu không sớm đã đập nổ ông rồi!”  

             Lời này vừa nói ra, bên kia Huyền Thiên Vương đang nói chuyện với Mộc Thiên Vương và Tuyết Thiên Vương, khóe mắt giật một cái.  

             Cái trò bẫy người này!  

             Những năm gần đây ngoại trừ giam giữ Vân Sương Nhi cũng không ngược đãi cô ấy, bây giờ ngược lại bắt đầu khích bác ly gián.  

             Vậy sao?  

             Dương Thanh Vân nhìn về phía Huyền Thiên Vương cách đó không xa, cười cười nói: “Huyền Thiên Vương thật đúng là thích đùa”.  

             Huyền Thiên Vương cười một tiếng, không có nói nhiều.  

             Nhưng không khó nhìn ra sự uy hiếp trong ánh mắt Dương Thanh Vân lúc này.  


             Lần này bị Vân Sương Nhi hại chết rồi.  

             Lúc này rất nhiều võ giả tụ tập đến.  

             Không bao lâu, từng tiếng xé gió lúc này vang lên.  

             “U Vương?”  

             Một âm thanh ngạc nhiên nghi ngờ không chắc lúc này vang lên.  

             Thân ảnh kia xuất hiện.  

             Một bộ đạo bào, khí tức thâm hậu lâu dài.  

             “Cực Uyên Ngọc”.  

             Lần này Tần Ninh là người đầu tiên lên tiếng.  

             “Chư vị cũng đến đây à!”  

             Cực Thiên Vương lúc này cười ha hả nói: “Tại hạ cảm nhận được nơi đây khác thường, không ngờ mọi người cũng tập trung ở đây, vậy thì quá tốt rồi”.  

             “Mấy vị Vương Giả của đạo quán Thái Cực ta bị Thiên Đế các giết chết, chư vị nhân dịp sớm đã tìm ra hang ổ của Thiên Đế các, phải trực tiếp bắt đầu mới được”.  

             Lời Cực Thiên Vương vừa dứt.  

             Nhưng bốn phía yên lặng, không ai mở miệng.  

             Cực Thiên Vương lại nói: “Chư vị sao vậy?”  

             Tần Ninh vào giờ phút này từ từ nói: “Cực Uyên Ngọc, có thể nói cho ta biết tại sao không?”  

             Lời vừa dứt, biểu tình trên mặt Cực Thiên Vương dần dần khôi phục lạnh lùng.  

             “Xem ra là không giấu được”.  

             Nhưng Tần Ninh lại nói: “Không khó phán đoán”.  

             “Trấn Thiên Vương bị đánh úp, Tuyết Thiên Vương xuất hiện, mà Huyền Thiên Vương cũng không có ở đây, chỉ có thể là ngươi”.  

             Cực Thiên Vương nghe thấy lời này, lắc đầu một cái.  

             Cuối cùng vẫn bị nhìn thấu.  

             “U Vương, thật ra thì ta rất không hiểu, làm sao ngươi biết?”  

             Nghe đến lời này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Tứ đại Thiên Vương Tuyết Thiên Vương, Cực Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, ta đều đã đánh nhau với các ngươi”.  

             “Con đường bốn người các ngươi ta đều biết, ban đầu khi Trấn Thiên Vương bị một chưởng đánh bại”.  

             “U Vương!”, Trấn Thiên Vương giờ phút này không nhịn được.  

             Phải nói bây giờ?  

             Lão phu không muốn mặt mũi sao?  

             Huyền Thiên Vương ha ha cười nói: “Lão Trấn, một chưởng liền đánh bại hả?”  

             Tần Ninh liếc nhìn Huyền Thiên Vương, sâu xa nói: “Ban đầu ta đi Huyền Thiên cung, trùng hợp gặp phải Huyền Thiên Vương đang làm một chuyện, ta còn rất buồn bực, sau này mới biết Huyền Thiên Vương là vì tìm kiếm phương thức đột phá, vậy nên mới…”  

             “U Vương...”  

             Huyền Thiên Vương nhất thời tức giận nói: “Đừng nói đừng nói, nếu ngươi nói thì lão phu tự vẫn trước mắt ngươi”.  

             Tần Ninh dừng lại.  

             Mẹ nó!  

             Huyền Thiên Vương trong lòng thầm mắng.  

             Hóa ra lúc đó là Tần Ninh.  

             Ông ta luôn cảm thấy có người theo dõi mình trong bóng tối.  

             Nhưng không ngờ thật sự có, còn là Tần Ninh.  

             Tần Ninh phất tay một cái, nhàn nhạt nói: “Thôi thôi, dù sao ta rất hiểu bốn người các ngươi, võ quyết ngươi tu hành cũng không phải xứng với bản thân ngươi, nhưng con đường linh khí và linh thức dù có che giấu cũng có chút không giống, cũng có thể đủ tra ra được”.  

             Cực Thiên Vương cười lắc đầu một cái.  

             “U Vương quả thật vẫn là U Vương…”  

             Tần Ninh lại nói: “Ngươi đã là vị Cực Thiên Vương rồi, sao còn không hài lòng?”  

             “Đương nhiên là không hài lòng”.  


             Chân mày Tần Ninh nhướng lên.  

             Cực Thiên Vương lại nói: “Đế Lâm Thiên hứa cho ta thành Thánh, hứa để ta phi thăng, hơn nữa sau khi thành Thánh hứa cho ta yên ổn trong thế giới Cửu Thiên. Ta không cần phải từ chối, ta cũng không có cái quyết tâm đó là từ chối, thực lực càng mạnh, càng sợ chết, Vương Giả thì sao? Thiên Vương lại có thể như thế nào? Cùng lắm là thọ nguyên cũng chỉ có mười vạn năm mà thôi!”  

             “Mười vạn năm ấy đại hạn của ta đã tới, hóa thành một bồi đất vàng ta không cam lòng”.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK