“Nếu giết các ngươi, nghĩ đến vẻ mặt của Tần Ninh, e là hắn sẽ phát điên đấy? Lúc đó sợ là Ôn Hiển Chi cũng không nhịn nổi…”
Tấn Triết phì cười nói: “Thực sự đợi đến khi tổ sư của bọn ta xuất hiện thì tộc Đoạn Tình ngươi chắc phải sợ đến mức tè ra quần rồi, còn ở đây ra vẻ hảo hán gì chứ?”
“Hừ, bất kể thế nào, hôm nay các ngươi đều phải chết”.
Lúc này Đoạn Ứng Thiên hừ lạnh lùng một tiếng, khí thế trong cơ thể ngưng tụ, sát khí sục sôi.
Giản Bác thận trọng, trong lòng lại thầm niệm tổ sư gia mau đến đi.
Nếu không, Đoạn Ứng Thiên trước mắt này, tu vi Đại Thánh Vương, hắn ta chỉ Thiên Thánh lục phẩm, cố hết sức cũng chỉ chống đỡ được ba chiêu, sau ba chiêu, chắc sẽ bị đánh tàn bạo.
“Chịu chết đi!”
Đoạn Ứng Thiên gầm quát một tiếng.
Một luồng đao mang chém giết đến đúng lúc này.
Giản Bác cắn răng, trực tiếp xông lên.
“Tiểu Kim Kim, thời khắc quan trọng, ngươi đỡ một đao, hắn cũng không chém chết ngươi được, chỉ bị thương thôi, đến lúc đó tổ sư gia đến, chăc chắn bù đắp cho ngươi!”, Giản Bác gần như lập tức nói.
“…”
Lúc này, Giản Bác bước ra một bước đã trực tiếp nghênh đón Đoạn Ứng Thiên.
Keng..
Lập tức một tràng tiếng leng keng vang lên.
Không khí xung quanh lưu chuyển, cuồng phong nổi lên, ngay lúc này đao khí tỏa ra hóa thành như hàng ngàn hàng vạn bóng đao.
Đúng lúc này, một luồng khí huyết bùng ra cuốn sạch cả mảnh rừng núi.
Cơ thể Giản Bác hơi ớn lạnh.
Mình lại không sao?
Hắn quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bóng hình phía trước cầm huyết thương, chặn đứng một nhát đao đó.
“Tông chủ!”
Giản Bác vui mừng khôn tả.
Đến rồi đến rồi, may là kịp lúc.
Lúc này, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng đều thở nhẹ nhõm.
Tần Ninh!
Thì ra cũng ở đây.
Lúc này, đòn tấn công của Đoạn Ứng Thiên bị ngăn chặn, lúc nhìn thấy bóng hình phía trước, vẻ mặt của hắn bỗng biến sắc.
“Tần Ninh, sao ngươi lại ở đây?”
Đoạn Ứng Thiên gần như lên tiếng hỏi theo bản năng.
“Nếu ta không ở đây, vậy thì phụ nữ, đồ đệ của ta chẳng phải bị ngươi giết sạch rồi ư?”
Trong giọng điệu của Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
Lúc này, Đoạn Ứng Thiên lùi lại, tay cầm một con dao nhỏ, nhìn sang Tần Ninh, vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
Sao tên này lại ở đây?
Lúc này Tần Ninh cầm Thánh thương đứng sừng sững ở đó.
“Có sao không?”
Tần Ninh nhìn sang mấy người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi dịu dàng hỏi.
“Không sao…”, Thạch Cảm Đương gào nói: “Sư phụ, đám người này không tử tế gì, con thấy tộc Đoạn Tình này mười phần thì tám phần có quan hệ với Ma tộc”.
Lúc này tay Tần Ninh cầm huyết thương.
Đoạn Ứng Thiên lại phì cười: “Câu này mà ngươi cũng dám nói? Đúng là không biết xấu hổ”.
Ầm…