“Thạch Cảm Đương, ngươi bái sư, dù sao cũng phải tìm người mạnh một chút chứ”.
“Dù sao bây giờ ngươi là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, sư phụ thì cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp ngươi không ngại mất mặt sao?”
“Bằng không, bảo cha ta làm sư phụ cho ngươi”.
Nghe đến lời này, sắc mặt Thạch Cảm Đương trầm xuống.
“Trương Minh Lương, nói ta cũng được, một ngày nào đó lão tử sẽ đánh bại ngươi, nhưng nói sư phụ ta, tương lai lão tử không chỉ sẽ đánh bại ngươi, mà còn đánh chết ngươi, ngươi tin không?”
“Ta sợ quá đi”.
Trương Minh Lương toét miệng cười: “Như vậy đi, để vị sư phụ này của ngươi đánh nhau với ta”.
“Sư phụ ngươi thua, để Cốc phó các chủ các người cùng ta uống rượu tán gẫu trước hoa dưới trăng”.
“Nếu sư phụ ngươi thắng, Trương Minh Lương ta liền thưởng cho ngươi thần binh này”.
Trương Minh Lương vừa nói, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
Pháp khí trung phẩm.
“Sư phụ ta nào có rảnh mà tỷ thí với ngươi”, Thạch Cảm Đương giễu cợt nói: “Muốn tới thì ta tới”.
Trương Minh Lương ha ha cười lớn.
“Ta tỷ thí với ngươi”.
Một giọng nói lúc này vang lên.
Lúc này Tần Ninh cười híp mắt nhìn mấy người kia, nói: “Có điều, ngươi thua rồi, ta cũng không cần thần binh của ngươi”.
“Cởi hết quần áo, chạy mười vòng quanh Bắc Ninh các cũng được”.
“Ngươi tự tìm cái chết”.
Lời này Tần Ninh vừa nói ra, mấy kẻ bên cạnh Trương Minh Lương trợn trừng mắt nhìn.
Tần Ninh cười nói: “Làm sao không dám vẫn còn ở đây so với uy võ mồm kia?”
“Ngươi giỏi lắm”.
Lúc này Trương Minh Lương hừ nói: “Nếu đã như vậy thì đánh cược”.
Cốc Tân Nguyệt chính là phó các chủ của Bắc Ninh các.
Chỉ là so với hai vị phó các chủ kia, vị phó các chủ này thực lực lại không mạnh như vậy.
Nghe nói lai lịch Cốc Tân Nguyệt không tầm thường, Bắc các chủ hết sức chú ý đặc biệt.
Trương Minh Lương tự cho rằng thiên phú không tầm thường, địa vị không thấp, nếu có thể có được Cốc Tân Nguyệt.
Vậy thì thật sự sẽ là danh lợi nhân đôi.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt thường ít giao du bên ngoài, đối với người ta không lạnh không nóng.
Đánh cược