“Vị này chắc là Tần trưởng tộc nhỉ”.
Hạ Phương Ki khách sáo nói: “Con trai ta lỗ mãng, tại hạ Hạ Phương Ki của cổ quốc Đại Hạ thay con trai xin lỗi”.
Tần Thương Sinh lúc này có cảm giác được chiều mà sợ.
Đừng nói là đế vương cổ quốc.
Cho dù là hoàng đế Minh Ung của thượng quốc Bắc Minh hiện nay xin lỗi ông ấy thì ông ấy cũng không dám nghĩ đến.
“Không sao...”
“Ông đừng xin lỗi vội!”
Tần Ninh kéo tay cha mình, nhìn Hạ Phương Ki.
“Chờ con trai ông treo bảng hiệu xong thì xin lỗi xong cũng không muộn”.
Sắc mặt Hạ Phương Ki cứng lại, mà lão già bên cạnh thì tỏ vẻ không vui.
“Tần tông chủ, xin hãy tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”
“Phải biết rằng, Tần gia ngươi cũng chỉ là một gia tộc nhỏ ở một góc đại lục thôi, không thể sánh bằng cổ quốc Đại Hạ đâu!”
Lời này nói ra, mấy người đàn ông đi theo Hạ Phương Ki đều động sát khí.
Không có một ai là dưới cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Tần Ninh nghe vậy thì nhướng mày lên.
“Nói như vậy, ngũ hoàng tử khua chiêng gõ trống đến đây giễu võ dương oai, cổ quốc Đại Hạ các người không những không xin lỗi, mà Tần gia chúng ta còn phải xin lỗi các người, cảm tạ mang ơn?”
Giọng nói Tần Ninh cũng không hề dễ chịu.
“Vốn là như vậy!”
Lão già hừ nói: “Quyền uy của cổ quốc Đại Hạ không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Tần tông chủ, ngươi chớ quên, uy phong ngươi khoe ra là nhờ việc dựa vào Cửu Hoang chiến xa của cổ quốc Đại Hạ chúng ta”.
“Hạ Tứ gia, đừng nói nữa...”
Hạ Phương Ki nhìn Tần Ninh, cười nịnh: “Đây là Tứ Vương thúc của ta, thật sự xin lỗi”.
“Hạ Phương Ki, ngươi là đế vương cổ quốc, phải biết, có vài chuyện không thể nhượng bộ!”
“Đường đường là cổ quốc Đại Hạ ta, sao có thể cúi đầu trước người khác?”
Hạ Tứ gia kia lúc này cực kỳ khí phách.
Hạ Á Quang là Vương gia đời trước, lại còn là tứ thúc của đương kim hoàng đế, coi như hoàng đế làm sai, lão ta cũng có thể dạy dỗ.
Ông ta hay tin Hạ Phưởng Kiệt xuất hiện, liền bết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Vị Tứ gia này cũng nằng nặc đòi theo.