“Ta nói cho ngươi biết, sư tôn nhớ ngươi, đó là trong lòng có ngươi, thích ngươi, ngươi tưởng rằng ai sư tôn cũng nhớ à?”
Nghe vậy, Thanh Tư Nguyên càng khó lòng mà bình tĩnh nổi.
Lúc này, trên bầu trời Thanh phủ, Phệ Thiên Giảo hóa thành trăm trượng, chở nhóm Tần Ninh đi.
Còn Cửu Anh thì vung cánh, bay lượn trên bầu trời, dẫn theo nhóm Ôn Hiến Chi.
Phệ Thiên Giảo nhảy vọt một bước giữa không trung, bước ra ngàn mét, tốc độ cực nhanh.
Áo choàng của Tần Ninh lung lay theo gió, còn Tần Ninh thì đứng chắp tay, vững vàng trên đỉnh đầu Phệ Thiên Giảo, im lặng không nói, dường như có tâm sự.
“Mọi người nghĩ sư tôn đang có tâm trạng thế nào?”
Thạch Cảm Đương lúc này lên tiếng.
Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, Tần Ninh có chút gì đó không đúng.
Vân Sương Nhi thì thầm: “Có thể là sắp gặp Thời Thanh Trúc nên tâm trạng... có chút phức tạp...”
Đúng thế nhỉ!
Từ thành Thanh Uyên đến Thanh Tiêu Thiên cũng chỉ có trăm dặm.
Lấy tốc độ của Phệ Thiên Giảo và Cửu Anh, chưa đến một nén nhang thì hai con thánh thú đã xuất hiện ở bên ngoài Thanh Tiêu Thiên.
Khi nhóm người đặt chân đến bên ngoài Thanh Tiêu Thiên thì đều kinh ngạc không thôi.
“Đây là Thanh Tiêu Thiên sao...”, Thạch Cảm Đương xuất thần nói: “Ta cứ tưởng rằng Võ Môn rất khí phái rồi, nhưng không ngờ nơi này... còn hơn cả Võ Môn”.
Nghe vậy, nhóm Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
Quả thật là vậy.
Cả Thanh Tiêu Thiên tọa lạc tại giữa một vùng núi.
Vùng núi này nhìn có vẻ không lớn, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy được rất nhiều ngọn núi bị chém đứt, trên mỗi đỉnh núi bị chém đứt có vô số đình đài lầu các được xây dựng.
Hơn nữa, phóng mắt ra xa, dãy núi kéo dài hơn trăm dặm, trong ngoài là rất nhiều đại trận lòng vòng đan xen.
Khi đại trận bao phủ xuống, Thanh Tiêu Thiên hiện ra vô số sinh cơ.
Ở nơi núi sâu, thác nước chảy xuống.
Khi thân thể to lớn của Cửu Anh và Phệ Thiên Giảo xuất hiện tại Thanh Tiêu Thiên, các đệ tử bảo vệ của Thanh Tiêu Thiên cũng đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên không trung với ánh mắt phòng bị.
“Người đến là người nào?”