Thấy ba người không hiểu, Tần Ninh nói tiếp: “Cứ đi theo ta”.
Nói xong, Tần Ninh dẫn đường phía trước. Ba người đi theo bóng Tần Ninh, chuyển sang một hướng khác, chỉ khoảng một trăm bước sau đó thì cảnh tượng xung quanh đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Thiên địa lúc này lộ ra mấy phần ảm đạm, không khí khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Nhìn xung quanh có thể thấy có một bóng dáng che khuất bầu trời lúc này đang xòe cánh bay lượn.
Mà phía trước, ở giữa hai dãy núi bỗng xuất hiện thêm một ngọn núi khác di động, nhưng chẳng phải núi non gì mà là một con thánh thú to lớn như núi mà thôi!
Lại nhìn sang một hướng khác nữa thì có một thánh thú mãng xà dài đến mấy trăm trượng đang quanh quẩn ở giữa núi rừng, giống như một con sông nhô đầu ra vậy.
Nhất thời, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa chỉ thấy lạnh cả người.
“Chính là thế này!”
Giản Bác lập bập nói: “Đều là thánh thú cấp bảy cả...”
Tần Ninh chỉ mỉm cười không nói, dẫn cả ba quay sang phải.
Đi thêm trăm bước nữa, bầu trời ảm đạm cùng thánh thú khủng bố lại dần dần biến mất.
Không còn thánh thú hay bầu không khí ngột ngạt nữa mà chỉ còn sơn thanh thủy tú, ánh nắng xuyên qua rừng cây.
“Đây là...”
Ba người lúc này giống như vừa xuyên không vậy.
Giản Bác thốt lên: “Huyễn trận!”
Tấn Triết cùng Nhan Như Họa cũng ngốc tại chỗ.
“Chính xác, là huyễn trận”.
Tần Ninh gật đầu.
Giản Bác lại không dám tin chút nào: “Vậy đây là huyễn trận mạnh mẽ cỡ nào chứ?”
“Cả vùng núi này bị một huyễn trận bao trùm, nếu như không đi theo quỹ tích của huyễn trận thì ngay từ lúc đi vào dãy núi, ngươi sẽ bị huyễn trận dắt đi...”
“Trên thực tế, huyễn trận nơi đây cũng không hề rộng lớn, nhưng nó lại di chuyển được!”
“Cho nên nói các ngươi bị vây ở cửa của huyễn trận thì sẽ bị huyễn trận dắt đi, cho đến khi rời khỏi đây mới thôi”.
Nghe vậy, Tấn Triết vội nói: “Vậy những thứ chúng con thấy lúc xưa chỉ là giả thôi sao?”
Lúc này, cả ba cảm thấy bản thân vô cùng ngớ ngẩn.
Tần Ninh tiếp tục dẫn đường, bốn người xuyên qua núi rừng, dần dần xâm nhập vào trong.
Từng ngày qua đi, tốc độ của Tần Ninh không nhanh lắm, ba người Giản Bác cũng kiên nhẫn đi theo.
Mà đến hôm ấy, giữa ánh nắng tươi sáng, bốn người Tần Ninh xuất hiện ở một vùng núi rừng.
Nhưng núi ở nơi đây khác hẳn những nơi họ từng đi qua.
Sơn lâm phía trước giống như là bị chìm sâu xuống trăm tượng, khoảng mười mấy dặm quanh đó đều là như vậy.
Mà khu vực rừng bị lõm xuống thì cũng xanh um tươi tốt, chẳng qua là thấp hơn xung quanh mà thôi.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, đứng ở biên giới, cười nói: “Cuối cùng cũng tới”.
Liêu tháp Thanh Hỏa?
Là đây sao?
Nhưng nhìn vào đâu có giống? Phía trước chỉ có một vùng núi bị sụp xuống mà thôi.