Đó không phải một thân người, mà là một con chim.
Con chim kia nhìn rất thon nhỏ.
Nhưng toàn thân trên dưới lông vũ mang màu đỏ nhạt, trong màu đỏ nhạt giống như có ngọn lửa vây quanh, khiến người ta có cảm giác đặc biệt khác thường.
Hơn nữa mỏ chim kia giống như chất ngọc, tản ra ánh sáng màu đen.
Lông vũ tuyệt đẹp, dáng người ưu nhã, thân cao chừng nửa người, cho người ta cảm giác cát lợi như ý.
Cực Sinh Bi lúc này ánh mắt ngẩn ngơ.
“Đây tuyệt đối không phải huyền thú!”
Cực Sinh Bi bật thốt lên.
Nhưng nhất thời lại không ngờ ở nơi đây lại có một loài chim được miêu tả như vậy.
“Không sai!”
Ánh mắt Hư Vô Sinh lạnh lẽo, hừ nói: “Đây là vô tình bổn tọa lấy được, lấy thiên tài địa bảo bồi dưỡng đào tạo nó đến cảnh giới Vương Giả”.
“Đây cũng không phải huyền thú, Bi Vương ngươi biết đấy, chính là thần thú, thần thú trong truyền thuyết thiên địa… Cửu U Chu Tước!”
“Ta vốn tưởng rằng nói đến thần thú đều là giả, nhưng bây giờ xem ra là thật!”
Cực Sinh Bi không nhịn được nói.
“Đương nhiên là thật!”
Hư Vô Sinh quát lên: “Chúng ta có thể thành tựu Thánh Nhân, vậy Thánh Nhân kia không thể thành Tiên thành Thần sao? Thần thú tự nhiên có truyền thuyết thì đương nhiên có thể là thật”.
“Đây chính là Cửu U Chu Tước”.
“Ta vốn tưởng rằng đại lục Vạn Thiên không thể nào tồn tại hậu duệ thần thú, nhưng không ngờ lại bị ta tìm thấy!”
“Nuôi dưỡng mấy chục năm, Cửu U Chu Tước thành tựu thực lực Vương Giả, hao phí tâm huyết cực lớn của ta”.
“Hư Vô Sinh phân thân không đủ, máu của thần thú này nhất định có thể giúp ta thành tựu Thiên Vương”.
Hư Vô Sinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh như băng.
Thế nhân ai mà không muốn trở thành Thiên Vương?
Trở thành Thánh Nhân! Cơ hội không chỉ chờ nó đến, mà là phải đi bắt lấy.
Hư Vô Sinh lúc này chăm chú nhìn Tần Ninh.
Nhưng không đúng.
Tần Ninh căn bản không nghe hắn ta đang nói gì.
Chỉ là đôi mắt lại nhìn về phía kia Cửu U Chu Tước.
“Tần Ninh, ngươi...”
“Im miệng”, lời nói nhàn nhạt vang lên từ miệng Tần Ninh.
Tần Ninh từng bước một đi ra.
Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp lúc này cẩn thận không thôi.
Tần Ninh hình như rất có hứng thú đối với Cửu U Chu Tước?
“Tiểu Phi?”
Nhìn thấy Cửu U Chu Tước kia, Tần Ninh không nhịn được kêu một tiếng.
Lúc này thần điểu hai mắt đang nhắm chặt liền chậm rãi mở ra.
Một đôi mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Từ mê man đến mờ mịt, đến nhận ra, đến ngạc nhiên mừng rỡ, đến không tưởng tượng nổi.
Vù… Cơ thể chu tước lúc này tiêu tán.
Một dáng người thiếu nữ xuất hiện.
Thiếu nữ dáng vẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi, người cao một mét sáu bảy, cả người váy đen bao quanh lộ rõ đường cong cơ thể, khuôn mặt kia mang theo một tia tái nhợt khiến người ta đau lòng.
Nhưng mặt mũi lại dáng dấp mười phần mỹ nhân, cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt mắt đen nhánh tỏa sáng, giống như đóa hoa sen đợi nở, vài phần yêu kiều, vài phần nhát gan ngượng ngùng.
“Ninh ca ca, ta là Tiểu Phi…”, thân ảnh thiếu nữ, rất là dễ nghe.
Bâu giờ mọi người đều ngây ra.
“Không có đạo trời…”, Cực Sinh Bi lẩm bẩm: “Ai cũng có thể có quan hệ với Tần Ninh…”, phía dưới Tiên Hàm trợn tròn mắt.
“Thật là lợi hại, thần thú ca ta cũng biết?”
Tiên Hàm thật sự sợ ngây người.
Mà lúc này Hư Vô Sinh mặt càng lơ mơ.
Đây cũng có quan hệ với Tần Ninh?
Ánh mắt Hư Vô Sinh trở nên chết lặng.
Đại lục Vạn Thiên này còn có thứ gì không liên quan đến Tần Ninh không?
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía thân ảnh có vẻ yếu đuối kia.
“Tìm muội nhiều năm, không ngờ bị Ngự Hư tông giấu đi, khó trách luôn không có tin tức”.
“Năm đó trong Đại Nhật Thần giác không thấy muội, ta tưởng rằng là bí pháp của tộc muội đưa muội đi!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Không ngờ, không ngờ…”
“Ninh ca ca…”, thiếu nữ nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo hơi nước, lẩm bẩm nói: “Muội rất nhớ huynh…”, nhiều năm qua.
Bị Hư Vô Sinh nhốt, cả ngày tu hành, được trời đất tạo hóa.
Là rất mạnh.
Cô bé không thể không trở nên mạnh mẽ.
Nếu không sẽ chịu đả kích tàn bạo đến cùng cực.
Cô bé chính là Cửu U Chu Tước nhất tộc, tự ngậm lửa Cửu U.
Khắc chế cực lạnh là thật, nhưng cực lạnh quá mạnh thì sẽ bị phản khắc chế.
Những năm gần đây đều như vậy.
Không tu hành thì sẽ phải chịu trừng phạt.
Chỉ như vậy, từng bước một đến cấp bậc Vương Giả.
Cô bé biết Hư Vô Sinh làm như vậy thì không yên lòng.
Nhưng cô bé cũng biết nếu mình không thay đổi mạnh mẽ thì sẽ chết nhanh hơn.
Trở nên mạnh mẽ, có lẽ có sức đánh một trận.
Cho nên cô bé cũng liều mạng tu hành.
Thời gian cứ như vậy qua đi.
Mỗi lần không thể hoàn thành yêu cầu của Hư Vô Sinh, cô bé sẽ bị đóng băng.
Nhưng cô bé không muốn chết.
Cô bé luôn nhớ Ninh ca ca kia! Là Tần Ninh lúc ở nhà trọ đó đã ra tay giúp đỡ, khiến cô bé nhỏ yếu cô độc cảm nhận được lạnh ấm của người trong thế gian.
Khoảng thời gian đó, cả đời cô bé không thể nào quên, Tần Ninh đã khắc sâu trong tâm trí cô bé.
Nếu không phải khoảng thời gian vui vẻ kia thì cô bé không thể chống đỡ đến bây giờ.
Lúc này mới gặp lại Tần Ninh, ưu tư không thể nói nên lời trào ra trong lòng.
Nhưng xích sắt vừa dầy vừa nặng kia lại trói buộc thân thể của cô bé.
“Hóa ra là quen biết!”
Hư Vô Sinh giờ phút này nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh lùng.
“Xem ra Tần Ninh ngươi và ta thật sự có duyên, tiểu nha đầu này những năm gần đây bị ta chỉnh cho rất thảm, không nghe lời liền đóng băng, xương cốt mềm yếu này không khó nhìn ra chứ?”
Hư Vô Sinh giờ phút này giọng trở nên xảo quyệt.
Cực Sinh Bi thở dài.
Hư Vô Sinh đây là bị ép điên! Áp lực không mạnh bằng Tần Ninh khiến ông ta thật sự đánh mất bản thân.
Chẳng lẽ Hư Vô Sinh thật sự đã hợp tác với Thiên Đế các?
“Ngươi im miệng!”
Tần Ninh lại nhìn về phía Hư Vô Sinh.
Nghe đến lời này, Hư Vô Sinh ha ha cười to.
“Tần Ninh, hôm nay ngươi không có cách nào ngăn cản ta đâu!”
“Xích sắt lạnh lẽo thiên địa này là hàn thiết từ trên trời rơi xuống ta tìm được trong Tuyết Vực Băng Nguyên, nhốt cô gái này vừa hay!”
“Người cho rằng ngươi có thể đánh nhau với ta, cứu thiếu nữ này sao?”
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh.
“Ta nói ngươi im miệng”.
Một lời quát xuống.
Giữa tiếng đùng đoàng, trời đất thay đổi lớn.
Trên bầu trời Ngự Hư tông, sét lóe sáng, sấm chớp rền vang.
Giữa trời đất lúc này hóa thành từng đường khí tức bá đạo ác liệt.
Tiếng gió gào thét, tiếng sấm gầm thét, điện quang lóe lên, mây đen giăng đầy.
Thế giới giống như đến ngày tận thế.
Hư Vô Sinh hơi biến sắc mặt.
Chuyện cho tới bây giờ, Tần Ninh còn có thể như thế nào?
Hắn chỉ qua là Vương Giả nhị phẩm, còn có thể cất giấu cái gì?
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh, hờ hững nói: “Vốn chỉ muốn câu giờ giết ngươi, có lẽ có thể hấp dẫn những người khác của Thiên Đế các”.