Tần Ninh lại cười nói: “Ta cũng không dùng đến, ngươi giữ lại đi, ngươi có được căn nguyên võ đạo của Thiên Võ Hùng Phong, có lẽ có thể có được mâu thuật của hắn, sau này điêu khắc tỉ mỉ, truyền mâu Truy Thiên này cho hậu nhân thánh quốc Đại Tề của ngươi đi!”
Nghe thấy lời này, Tề Phi Vân vội vàng nói: “Lão phu đã có được món quà cơ duyên của Tần công tử. Thanh mâu Truy Thiên này là thánh khí thất phẩm, lão phu…”
Lúc này Thạch Cảm Đương lại tiến lên, vỗ vai Tề Phi Vân, cười ha ha nói: “Sư tôn của ta bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi, chịu ơn là được rồi”.
Tề Phi Vân không nói thêm gì nữa.
Mấy người Tề Chi Vũ, Tề Hạo và U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà đều nghiêm túc cảm ngộ mọi thứ có được.
Cho đến bây giờ, mấy người vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Cùng lúc đó, năm tòa cung điện còn lại khẽ rung lên.
Lúc này giữa những cung điện đó có một bóng hình chậm rãi đi ra.
“Y sư tổ!”
Dịch Bình Xuyên nhìn qua.
Nhẹ nhàng thướt tha, dáng người nho nhã, dung mạo động lòng người với vẻ nhã nhặn duyên dáng, nổi bật ra nét quyến rũ trưởng thành.
Chính là Y Linh Chỉ.
Lúc Y Linh Chỉ xuất hiện, xung quanh trời đất còn có một luồng sức mạnh ngang tàng ngưng tụ.
Đám người Tần Ninh đều cảm nhận được một luồng lực áp bức đáng sợ từ trong cơ thể Y Linh Chỉ truyền ra.
“Thánh Vương cửu hiền ư…”
Lúc này Tề Phi Vân và U Hồn Thiên đều kinh ngạc nói.
Uy áp hồn phách của hai người bọn họ đã đạt đến cường độ ba ngàn dặm của cảnh giới Thánh Vương lục hiền.
Nhưng bây giờ vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn từ trong cơ thể Y Linh Chỉ.
Trừ phi là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Y Linh Chỉ bước từng bước đi ra, so với trước đó có thể nói là thêm mấy phần khí chất nho nhã thanh tao.
“Bình phục rồi?”
Dịch Bình Xuyên vội vàng nói.
Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều vui mừng không thôi.
Tần Ninh hài lòng gật đầu.
Còn lúc này ba tòa cung điện đá cuối cùng đều chấn rung điên cuồng.