“Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ta không biết…”, Ôn Hiến Chi mới vừa mở miệng, nhưng nhìn thấy Tần Ninh làm bộ còn muốn đánh hắn ta, bèn vội vàng nói: “Ngươi… nhìn… phía sau lưng ngươi…”
Lúc này, Tần Ninh mới thu nắm đấm lại, xoay người nhìn về phía sau lưng hắn.
Chỉ thấy được một vài bóng người đang đứng giữa đại địa, dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn về phía bọn họ.
“Cũng nhanh đấy!”
Tần Ninh nhìn về phía bọn họ, cười nói: “Viêm Ma Viêm Như Ngọc, Dạ Ma Dạ Túy Mộng, Huyết Ma Huyết Âm Phục, Mị Ma Xảo Vân Đóa, và vị này nữa, không biết là Thánh Đế đến từ thánh vực nào nữa đây”.
“Năm người các ngươi là vì truyền thừa của Ngự Thiên Thánh Tôn mà đến, mà thứ truyền thừa kia ở ngay trên người tên này!”
Tần Ninh bước sang một bước, nhường đường cho bọn họ.
Thân hình của Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao ngay lập tức xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Ôn Hiến Chi!”
“Ôn Hiến Chi!”
“Đúng… là các ngươi…”
Ôn Hiến Chi cảm thấy thật mệt mỏi, hắn ta thở dài một tiếng, rồi nói: “Các ngươi… vào đây… bằng cách nào?”
“Quả nhiên ngươi vẫn chưa chết!”
Huyết Âm Phục nhìn về phía Ôn Hiến Chi, nhịn không được bèn nói: “Sao nào, nhìn thấy sư tôn của ngươi, ngươi thật sự cảm thấy rất vui có phải không?”
Sư tôn?
Sắc mặt Ôn Hiến Chi lộ ra vẻ kỳ lạ.
Tần Ninh cười nói: “Sao ta có thể để cho tên nghịch đồ này đến đây một mình được!”
“Ngự Thiên Thánh Tôn!”
“Ôn Hiến Chi!”
“Xem ra, cho dù có phải chết thì hai thầy trò các người cũng sẽ chết cùng với nhau”.
Dạ Túy Mộng cười vang: “Nếu đã như vậy rồi thì thầy trò gặp lại nhau vốn là chuyện cực kỳ đáng mừng, vậy nên bọn ta cũng muốn đưa các ngươi đi về miền cực lạc mà đoàn tụ cùng nhau, trên đường đi bầu bạn với nhau, cho hai người các ngươi ôn lại hết chuyện cũ!”
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi vội nói: “Các ngươi nhận lầm người rồi?”
“Hắn không phải là sư tôn của ta!”
Mấy vị Thánh Đế của Ma tộc đều vô cùng ngạc nhiên.