Chỉ thấy hai võ giả Huyết tộc mang dáng vẻ trung niên đang ngạo nghễ đứng giữa không trung, khí tức mang vị máu của chúng còn nồng đậm hơn cả mùi của biển máu.
"Huyết Trinh Hoàng!”
"Huyết Vinh Hoàng!”
Lúc này, khí tức của chúng lan tỏa khắp nơi.
Mà sức mạnh của Tần Ninh thì bị áp chế toàn bộ.
Quanh người của hai tên Hoàng Giả của Huyết Ma tộc kia ngưng tụ ra chín đường thể văn.
Không phải là thể văn màu tinh khiết như loài người mà là... đỏ đậm như máu.
Chín đường!
Thực lực này đã hoàn toàn vượt qua đám Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, càng mạnh hơn lão tổ của năm phương thánh cảnh như Linh Vũ Động Thiên hay Đoạn Tình Thương...
Dù sao lão tổ của năm phương thánh cảnh cũng mới chỉ ngưng tụ được bốn hoặc năm đường thể văn mà thôi.
“Đủ rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười khẩy.
“Chờ nửa ngày mà chỉ ra được hai Thánh Hoàng cửu văn thôi à?”
Tần Ninh lạnh lùng nói tiếp: “Chẳng lẽ Huyết Ma tộc lại xem thường Tần Ninh ta như vậy sao? Không nỡ cho Thánh Tôn xuất thủ?”
Cả hai nghe vậy thì chỉ lạnh lùng cười.
Huyết Vinh Hoàng Giả cười nhạo: “Giết ngươi đâu cần các Tôn Giả đại nhân xuất hiện chứ?”
“Vậy các ngươi đang coi thường Tần Ninh ta quá rồi đấy?”
Tần Ninh nhìn hai tên kia, mỉm cười: “Số người này không đủ đâu”.
“Đúng là nói năng xằng bậy!”
Huyết Trinh Hoàng Giả cười khẩy, nói: “Tần Ninh công tử, ngươi có biết Ôn Hiến Chi ở đâu không?”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh lạnh đi.
“Không sai, chính là ở đây, nhưng ngươi có tìm được hắn ta không? Hay là nói... tìm được thi thể của hắn ta không?”
Lời này vừa dứt.
Sát khí quanh người Tần Ninh đã tỏa ra.
“Hiến Chi mà chết thì đám Huyết Ma tộc các ngươi hôm nay cũng sẽ không có một ai sống sót nổi đâu!”