Tần Ninh vỗ nhẹ đầu Thạch Cảm Đương: “Tên nhóc thối, một đao kia của ngươi, nếu như ta tới chậm thì cũng có thể tự lành lại, ầm ĩ cái gì?”
“Vậy thì người cũng phải tỏ vẻ quan tâm con chứ, nếu không con sẽ…vô cùng thất vọng…”
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương nói: “Được, quan tâm, quan tâm ngươi, một đao này của ngươi, Yến gia nhất định phải bồi thường rồi!”
“Bồi thường?”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Bên ngoài đình viện, Yến Vinh lớn tiếng nói: “Trẻ ranh không biết điều, tự tiện xông vào Yến phủ, tự tìm đường chết, muốn Yến gia ta bồi thường? Mạng của ngươi đủ tư cách sao?”
Thạch Cảm Đương đứng dậy, hùng hùng hổ hổ nói: “Ông đây ở Thanh Châu yên ổn tu hành, đàn chó nhà ngươi tự mình đến tìm ngược, thật sự cho rằng ông đây không có chỗ dựa vững chắc sao?”
Tiên Nhân phu nhân nhẹ nhàng đỡ Dương Thanh Vân dậy.
“Nghỉ ngơi một chút đi!”
Tần Ninh vừa nói vừa vung tay lên, Nguyên Hoàng cung lập tức xuất hiện.
Tần Ninh đỡ Dương Thanh Vân vào bên trong Nguyên Hoàng cung, sau đó, hắn phất tay một cái, một chiếc ghế xuất hiện bên ngoài.
Tần Ninh sắp xếp ổn thỏa cho Dương Thanh Vân xong thì nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: “Ngươi có muốn ngồi hay không?”
“Ngồi ngồi ngồi!”
Thạch Cảm Đương vội vàng ngả người lên ghế, hắn ta híp mắt lại, dáng vẻ thận hư yếu ớt.
Cửu Anh cũng vội vàng chạy vào trong Nguyên Hoàng cung, thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất.
“Vâng!”
Tần Ninh vừa dứt lời đã xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy đình viện kia, hắn tung ra một quyền.
Ầm…
Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên.
Đình viện phòng ốc, tường viện sụp xuống trong nháy mắt.
Mà cùng lúc đó, xung quanh mấy người kia cũng xuất hiện đừng đạo thánh văn đang ngưng tụ, ngăn cản sức mạnh nắm đấm của Tần Ninh bùng nổ.
“Thánh trận sao?”
Cách một tầng thánh trận, bên ngoài đình viện, đám người Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều đang đứng đó.
Yến Vinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo sát khí.
“Vô liêm sỉ”.
Một cánh tay của Yến Bắc Phong hoàn toàn bị phế bỏ, điều này làm cho Yến Vinh vô cùng tức giận.
“Ngươi từ đâu chui ra?”
“Ta?”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Tại hạ là Tần Ninh, tông chủ Thánh Thú tông!”
Thánh Thú tông!
Yến Vinh sửng sốt.
Năm đó, Thánh Thú tông có Ngự Thiên Thánh Tôn trấn giữ, vô cùng cường đại.
Nhưng mà bây giờ, Thánh Thú tông đã sớm mai danh ẩn tích.
Tại sao lại…đột nhiên xuất hiện?
“Hừ, cho dù là Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó cũng không dám làm loạn với Yến gia ta như thế này”.
Phệ Thiên Giảo bĩu môi nói: “Nếu như chủ nhân của ta mà xuất hiện, con rùa nhỏ nhà ngươi đã sớm sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi, khoác lác cái gì chứ!”
Ngự Thiên Thánh Tôn!