Đông Phương Hoằng lúc này tái mét mặt mày, thân thể run rẩy.
Tần Ninh này chính là quái vật.
Quá kinh khủng!
Nhưng Đông Phương Hoằng hiểu bản thân không chạy thoát được nữa.
Chỉ có đánh một trận.
“Giết!”
Đông Phương Hoằng tấn công trực tiếp Tần Ninh.
“Tứ tuyệt, Linh Nguyệt Thiểm!”
Khẽ quát một tiếng, bóng dáng Tần Ninh lóe lên, tốc độ nhanh vô cùng.
Sau một khắc, Đông Phương Hoằng sửng sốt.
Người đâu rồi?
Chỉ là đột nhiên, cổ ông ta đột nhiên phát lạnh, máu tươi chảy ra tí tách, cảm giác đau đớn dần dần biến mất.
Đông Phương Hoằng ngã xuống đất cái “phịch”.
Các võ giả linh cảnh Niết Bàn của ba đại tông môn không ngừng bị giết.
Lúc này, mọi người xung quanh không ngừng thối lui.
Yểm Nhật tông, Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương có nội tình mạnh mẽ, Niết Bàn thất trọng đều chết, ai còn có thể là đối thủ của bốn con rối xung quanh Tần Ninh chứ?
Lúc này, bốn phía vang lên tiếng kêu rên.
Tần Ninh đứng vững tại chỗ, chắp tay sau lưng.
Võ giả của Vạn Thiên Các, Bắc Thương phủ thấy vậy thì đều kinh hãi trong lòng.
Tần Ninh này không thể trêu chọc!
“Tần công tử!”
Một tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
Mấy bóng người đi tới.
Chính là mấy người của Bắc Thương phủ.
Phủ chủ Thương Ngọc Giang của Bắc Thương phủ nhìn Tần Ninh, nhiệt tình nói: “Tần công tử đúng là thiên kiêu cái thế vô song, tại hạ là Thương Ngọc Giang”.
“Khách khí”.
Thương Ngọc Giang cười nói: “Tần công tử mới khách khí chứ, hôm nay Tần công tử đại triển thần uy, thực ra lại là thành Bắc Thương phủ chúng ta chiếm được món lời lớn”.
“Lần này kết thúc, Tần công tử nếu có thời gian, có thể đến Bắc Thương phủ ta chơi, Bắc Thương phủ ta cũng được nở mày nở mặt”.
Thương Ngọc Giang nói với thái độ cực kỳ thành khẩn.
Thực ra, lần này Tần Ninh giải quyết các thành viên cấp cao của ba đại tông môn, xem như là giải quyết cường địch cho Bắc Thương phủ.