Thay vào đó, ở dưới mặt đất, có người đã đứng ở phía trước Triệu Tiểu Nhạc.
Chính là Tần Ninh.
“Dừng tay!”
Nhìn hai người động thủ kia Tần Ninh trầm giọng quát.
“Ngươi là cái đếch gì, mau cút sang một bên, không phải việc của ngươi!”, tên hộ vệ kia hừ một tiếng, thần thái kiêu ngọa.
Tuy Phi Hồng Môn là tông môn hạng ba, nhưng đại công tử Hồng Quan Vũ đã có hôn ước với con gái của công chúa Thất Tinh Cung là Yến Minh Phi. Phi Hồng Môn địa vị có thể nói là tăng vọt, coi như giờ là tông môn hạng ba, nhưng cũng chẳng sợ một vài tông môn hạng hai.
“Từ từ nói chuyện không được à?”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, trực tiếp đấm ra.
Bụp bụp...
Trong giây phút ấy, hai tiếng thình thịch vang lên, hai tên hộ vệ kia bị đấm xuyên ngực, trực tiếp chết thẳng cẳng.
“Đó hình như là Hồng Trọng Khải, nhị thiếu gia của Phi Hồng Môn?”
“Chắc vậy, dạo này Phi Hồng Môn liên tục tiêu diệt bốn tông môn không được xếp hạng, mà còn được Thất Tinh Cung giúp đỡ, hình như sắp nâng thành tông môn hạng hai đấy”.
“Nói vậy thì môn chủ Hồng Điền dạo này gần đạt cảnh giới Thông Thiên rồi sao?”
“Chắc là vậy lắm”.
“Dạo này một vài tông môn hạng hai cũng không dám đắc tội Phi Hồng Môn mà, giờ Phi Hồng Môn như mặt trời giữa trưa ấy”.
“Thanh niên áo trắng kia là ai vậy? Tự nhiên nhảy ra bảo vệ đệ tử ngoại viện của Thiên Đạo lâu, rồi đắc tội Hồng Trọng Khải, đâu phải chuyện tốt đâu chứ”.
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Tần Ninh bước lên, đỡ Triệu Tiểu Nhạc dậy.
“Làm sao đây?”
“Ta... Ta ta...”
“Hừ, ngươi là ai?”
Hồng Trọng Khải mặc đồ tím, lạnh lùng nói: “Xem ra hội giao lưu gần bắt đầu nên cũng thượng vàng hạ cám quá”.
“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của công tử ta?”