Tần Ninh nhìn bóng dáng căm thù trước mặt, cười nhạt: “Lần sau thì mở cho rõ cái mắt chó ra. Không phải ai ngươi cũng đắc tội được đâu!”
“Ngươi chết chắc rồi”.
Kình Nguyên lúc này dính đầy vết thương.
“Nhà họ Vương mà biết thì, Tần Ninh, ngươi... chắc chắn phải chết. Ngươi đã đắc tội nhà họ Vương ở Đế đô rồi đấy...”
Ầm...
Nhưng Kình Nguyên còn chưa nói xong thì Tiểu Thanh đã đá tới. Một tiếng ầm vang lên, Kình Nguyên đã tung não.
Máu tươi tung tóe, Tần Ninh bất mãn nhìn Tiểu Thanh.
“Lần sau lịch sự hơn chút được không?”
Nghe vậy, Tiểu Thanh lại nước mắt lưng tròng.
“Thôi thôi, mày biết làm nũng quá đấy. Tao không nói nữa được chưa?”
Lúc này, những người khác đã bị người đá giải quyết.
Mà trên vách núi, cơ thể của Vương Nguyên Dụ bị kiếm xuyên qua, trừng mắt nhìn Kình Nguyên bị giết. Còn hắn ta thì cũng hoàn toàn không còn hy vọng sống nữa.
Diệp Viên Viên thu kiếm lại, nhìn Tần Ninh, im lặng không nói.
“Cô không hợp luyện kiếm đâu”.
Tần Ninh bất ngờ nói: “Roi thì hợp hơn đấy!”
Nghe vậy, Diệp Viên Viên không hiểu thế nào.
“Thôi, chuyện này đã kết thúc rồi. Giờ ta phải quay về nhà, vẫn còn chút phiền phức cần giải quyết!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Diệp Viên Viên, vẫn là câu nói cũ, độc Cửu U Tý Hiết mà dùng Thiên Hỏa Linh Tinh sẽ không giải trừ được đâu”.
Nói xong, Tần Ninh ngồi lên lưng Thanh Ngưu rồi rời khỏi khe núi.
“Tiểu thư, kẻ này rốt cuộc là ai?”, Khô lão ngơ ngác hỏi.
“Nhà họ Tần thành Lăng Vân, Tần Ninh!”
Diệp Viên Viên bình tĩnh nói: “Khô lão, lần này quay về, ta cần biết mọi thông tin về Tần Ninh”.
“Rõ!”
“Chúng ta đi!”
Diệp Viên Viên cũng nói tiếp.
“Đi?”, Diệp Lượng vội vàng nói: “Tiểu thư, nơi này có rất nhiều thiên tài địa bảo, như một nơi trữ báu vật vậy. Chúng ta cứ đi như thế...”
Diệp Viên Viên đột nhiên liếc Diệp Lượng, lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi chán sống rồi thì cứ ở đây mà thăm dò đi!”
Lời này nói ra khiến Diệp Lượng kinh ngạc.
Không sai, lần này nếu không có Tần Ninh thì e là bọn họ đi đâu cũng sẽ dính vào con đường chết!
Nơi này, quá tà ác!
Nhưng Tần Ninh còn tà ác hơn!
...
Tần Ninh thong thả cưỡi Tiểu Thanh, rời khỏi uyên cốc. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại tư duy.
Lần này đạt đến Kinh Môn cảnh, phiền phức về ba đại gia tộc coi như có thể dễ dàng giải quyết.
Cha và nhị thúc dùng Tụ Nguyên đan có lẽ sẽ đột phá được đến Thiên Môn cảnh.
Còn vết thương của nhị ca thì có Thiên Hỏa Linh Tinh, sẽ ổn thôi.
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, hắn sẽ rời khỏi thành Lăng Vân và đến Đế đô.
Sở Ngưng Thi!
Lăng Thiên!
Hai người này hắn sẽ không bao giờ quên.
Tất cả những vết thương trên người hắn đời này đều sẽ bắt hai kẻ đó đền gấp trăm lần.
“Tiểu Thanh này, sao mà ngươi đi chậm thế hả!”, nhìn Tiểu Thanh còn thong thả hơn cả mình, Tần Ninh bất mãn nói: “Với cái tốc độ của ngươi thì 3 ngày sau mới đến được thành Lăng Vân!”
“Bòoo...”
Nghe vậy, Tiểu Thanh đáp lại rồi dốc tinh thần, hóa thành một làn khói biến đi trong nháy mắt.
Vốn dĩ cần hơn nửa ngày nhưng vì Tiểu Thanh chạy nhanh nên chưa đến hai canh giờ sau thì thành Lăng Vân đã xuất hiện ngay trước mắt.
Nhìn thấy cổng thành Lăng Vân, Tần Ninh thở phào, duỗi eo, từ từ nằm xuống lưng của Tiểu Thanh.
“Đi, vào trong thành!”
“Bòooo...”
Một người một bò đi thẳng vào trong thành.
Cảnh tượng này cực kỳ thu hút sự chú ý của người dân thành Lăng Vân.
Vẻ ngoài của Tiểu Thanh nhìn rất giống một con Thanh Ngưu bình thường.
Nhưng nếu võ giả ngồi thú cưỡi thì thường toàn là hổ, sói, báo gì đó. Nhìn vừa uy phong lại còn có sát thương mạnh.
Nhưng Tần Ninh lại cưỡi một con Thanh Ngưu về thành Lăng Vân.
Nhất thời, đám người đều chê cười tam thiếu gia nhà họ Tần này.
Mà lúc này, tại quán rượu Lăng Yên các của thành Lăng Vân.
Lăng Yên các là quán rượu lớn nhất thành Lăng Vân.
Kiến trúc vô cùng hào hoa, kiểu cách cũng phóng khoáng, vô cùng thoải mái. Vào nơi này nếu không phải quan nhân thì cũng là con cháu các gia tộc lớn.
Trong một nhã gian của Lăng Yên các.
Có bốn người đang ngồi với nhau.
“Lăng Độc, nhà họ Lăng các ngươi lần này tìm được người uy tín chứ?”
Trong bốn người có một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, tóc ngắn, mặc trường bào màu xanh. Hắn ta đang nhìn sang một thanh niên thần thái kiêu ngạo và hỏi.
Thanh niên thần thái đó từ từ đáp: “Sở Thanh Minh à, nhà họ Lăng ta có làm chuyện mình chưa nắm chắc bao giờ không?”
“Tên Tần Ninh đó bị hủy Tinh Môn, bá phụ ta đã an bài thỏa đáng rồi. Chỉ còn thiếu tên Tần Ninh đó nữa thôi”.
“Lần này có Trường Thiên Minh của quận Trường Thiên gia nhập, nhà họ Tần phải chết là cái chắc!”
Nghe vậy, Sở Thanh Minh cũng gật đầu.
Bốn người này là các thanh niên ưu tú của bốn đại gia tộc, tầm tuổi 20, tu vi cũng đều ở cửa thứ bảy, thứ tám.
Khi ba đại gia tộc có hẹn ước tam chiến với Tần Ninh lúc trước thì bọn họ đều ở ngoài làm việc, không ở trong thành Lăng Vân.
Bọn họ mới chỉ nghe danh Tần Ninh chứ chưa gặp ngoài đời.
“Cái thằng nhãi Tần Ninh này năm đó ở Thương Môn cảnh, sau đó đạt đến Cảnh Môn cảnh, nếu không diệt trừ nhanh thì sẽ có biến đấy”.
Thẩm Hoạt của nhà họ Thẩm cũng nói.
“Đúng vậy!”
Lâm Ngọc Uyên sầm mặt nói: “Đệ đệ và muội muội của ta bị hắn giết chết rồi. Lâm Ngọc Uyên ta nhất định phải báo thù này!”
“Nói đến chuyện này thì từ lúc chúng ta về đây hình như vẫn chưa thấy mặt hắn đâu nhỉ. Không lẽ hắn đến núi Lăng Vân còn chưa về à?”
“Không về được đâu!”
Lăng Độc lại cười đáp: “Có Lăng Thiên Vệ của nhà họ Lăng ta ra tay thì e là giờ thằng nhãi đó đã chết trong núi Lăng Vân rồi”.
Nhắc đến Lăng Thiên Vệ, mấy người đều rụt cổ lại.
Nhà họ Lăng nổi danh và trở thành gia tộc số một thành Lăng Vân, có Lăng Thế Thành đạt Thiên Môn cảnh, thực lực kinh người.
Nhưng thực lực chỉnh thể của nhà họ Lăng cũng mạnh hơn các nhà khác nhiều.
Lăng Thiên Vệ là thực lực và nền tảng lớn nhất của nhà họ Lăng.
Trong Lăng Thiên Vệ, nghe nói đều là người ở Tử Môn cảnh hoặc Kinh Môn cảnh, ai cũng là những người đáng sợ, đi ra từ những trận huyết chiến.
“Vậy thì hắn đen rồi!”
Sở Thanh Minh “hừ” một tiếng: “Nếu không, khi về đến thành Lăng Vân, hắn sẽ nhận ra bản thân càng sống không bằng chết”.
“Haha...”
Bốn người bật cười thật lớn, chúc rượu với nhau. Bốn đại gia tộc đã lập kế hoạch tiêu diệt nhà họ Tần. Chỉ một Tần Ninh nho nhỏ không thể thay đổi được gì.
Bốn người đang cụng ly với nhau thì đột nhiên có tiếng nói vang lên bên ngoài.
“Ta nói cho ngươi biết nhé, Đỗ Tư Viễn, Tần Ninh ca ca của ta là thiên tài số một thành Lăng Vân. Tuy đã bị con chó già Lăng Thế Thành đoạt đi Tinh Môn nhưng ca của ta vẫn cứ là số một của Lăng Vân”.
“Cái tên... Gì mà Lăng Thiên, Sở Ngưng Thi, trong mắt Ninh ca ta còn không đáng một xu, đều là cứt chó hết!”
Là ai mà cuồng vọng đến thế?