Mà ở trước biển máu có một bóng người mặc một bộ áo đỏ, tóc dài như máu, khuôn mặt âm nhu, làn da trắng nõn, bờ môi lại đỏ đến đáng sợ.
Dường như người này mang cả một biển máu tới nơi đây.
Người còn chưa tới mà đám võ giả cảnh giới Thánh của năm phe đều đã sợ vỡ mật.
"Huyết Ma, Thánh Đế!"
Tần Ninh ngẩng đầu đưa mắt nhìn, khẽ mỉm cười nói: "Ta chờ đã lâu!"
Người kia cất bước đến, trực tiếp tiến vào trong đại trận, mỉm cười nhìn về phía Tần Ninh.
Đó là một người đàn ông vô cùng nhã nhặn, lúc hắn ta đi đến phía trước, biển máu đã biến mất.
"Huyết Ma, Huyết Âm Phục, bái kiến Ngự Thiên Thánh Tôn!"
Giọng nói của người đàn ông kia vô cùng êm tai, quả thực là khiến người ta như được thả lỏng.
Chỉ là giờ phút này đám Thánh Hoàng Thánh Vương cảnh giới Thánh lại cảm giác giọng nói này giống như sứ giả của Địa Ngục.
Huyết Âm Phục?
Bái kiến ai?
Ngự Thiên Thánh Tôn?
Ngự Thiên Thánh Tôn... Ở đâu?
Tần Ninh nghe thấy lời này lại cười ha ha nói: "Quả nhiên, Ma tộc đã đoán được!"
Huyết Âm Phục nghe vậy thì cười nhạt nói: "Cũng không khó đoán lắm, Tần công tử không có ý định giấu giếm thân phận của mình, vô cùng quan tâm đến Thánh Thú tông, Đường Minh bỏ mình, ngươi cực kỳ giận dữ, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ bị bắt rồi tra tấn đến mức mất hết tu vi, ngươi cũng tốn rất nhiều công sức để cứu bọn họ, cuối cùng chúng ta đã xác định được, do đó mới chạy đến!"
"Mặc dù tổn thất rất lớn, thế nhưng cuối cùng đã có thể xác định Ngự Thiên Thánh Tôn đã trở về, Tần Ninh công tử chính là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế!"
Huyết Âm Phục bình tĩnh nói: "Nếu đã như vậy, Tần Ninh công tử, hôm nay ngươi sẽ không có cách nào rời đi, chúng ta... cũng muốn đoạt được thân xác của ngươi!"
Đám võ giả cảnh giới Thánh năm phe đều hoàn toàn ngây ra.
"Ngươi thật là... Ngự Thiên Thánh Tôn?"
Linh Vũ Động Thiên tóc tai toán loạn, máu tươi trên người đã khô cạn, không thể tin được nói: "Ngươi... Ngươi..."
Ngự Thiên Thánh Tôn, gần như tám vạn năm không có tin tức gì.