Sau đó, Tần Ninh cũng thở phào một hơi.
“Được rồi, sau đó tìm linh đan sư mà đắp thuốc, ăn chút linh đan diệu dược nữa là mai khỏe lại ngay!”, Tần Ninh vỗ tay nói.
“Mau lên mau lên!”
Minh Già Vân lập tức ra lệnh đưa Minh Lãng Hiên đi.
Chuyện của Thái tử điện hạ quan trọng vô cùng, mà Minh Lãng Hiên còn là con trai lão ta yêu nhất.
“Cảm ơn Tần công tử!”
Minh Già Vân lập tức chắp tay nói.
“Vậy hôn ước ta nói thì sao?”
“Đương nhiên là sẽ không thay đổi!”, Minh Già Vân lập tức ra lệnh: “Minh Phong, ngươi phụ trách tiếp đãi Tần Ninh và các vị khách quý, nhớ là phải chiêu đãi thật tốt đó!”
“Dạ, phụ hoàng!”
Thần sắc Minh Phong cũng trở nên khách khí hơn nhiều.
Minh Già Vân vội vàng rời đi, nhóm Tần Ninh đi vào trong hoàng cung với sự chỉ dẫn của Minh Phong.
“Tần công tử đã làm thế nào để nhìn ra tam ca ta bị cổ trùng của kiến gặm nhấm hại chỉ bằng một cái nhìn vậy?”
Minh Phong hiếu kỳ hỏi.
Tần Ninh nhìn Minh Phong một cái thật lâu rồi cười đáp: “Cổ độc kiến gặm nhấm nổi tiếng là sẽ khiến cho những người dưới cảnh giới Địa Võ trúng vào là không giải được”.
“Nhưng người thi triển cổ độc này vẫn còn non tay lắm, nếu không Minh Lãng Hiên sẽ không phát điên mà chỉ đột ngột bị nổ chết vào một buổi sáng nào đó mà thôi”.
“Hơn nữa, thi triển cổ độc kiến gặm nhấm cũng rất dễ khiến tay của người dùng nó bị cắn ngược, mất một lớp da”.
Nghe vậy, bàn tay Minh Phong ở trong tay áo bèn nắm chặt lại.
“Ngươi không cần vội!”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Ta không tò mò xem ai động vào Minh Lãng Hiên, ngược lại ta còn phải cảm ơn kẻ đó.
Dù gì, nếu Minh Lãng Hiên không trúng độc thì e là Minh Già Vân cũng không đồng ý sảng khoái như vậy”.
Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh như dính lại với nhau, không rời xa nhau nửa bước.
.
Danh Sách Chương: