Ấn ký đó xông về phía Hạng Vân Vũ trong nháy mắt.
Phụt!
Chỉ trong mấy hơi thở, ấn ký đã xuyên qua tim của Hạng Vân Vũ, máu tươi tung tóe, Hạng Vân Vũ ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh này, hai người Sở Lăng Thiên và Địch Chiến đã sợ đến điếng người.
Đây là thứ quái quỷ gì chứ?
Tần Ninh đạt đến cảnh giới Linh Phách tầng bảy một cách mơ hồ thì thôi, giờ lại càng thêm đáng sợ.
Có điều hai người cũng không kịp nghĩ nữa, ấn kí kia đã bay về phía chúng.
Oanh oanh!
Trong nháy mắt, hai tiếng nổ vang lên, thân thể của Sở Lăng Thiên và Địch chiến ngã xuống đất, trở thành thi thể.
Ba thiên kiêu mất mạng trong nháy mắt.
Tất cả mọi người trong mộ chủ đều khiếp đảm đến cứng họng.
Thanh danh của Tần Ninh như chắc chắn sẽ sánh vai cùng với Sở Thiên Kiêu, Địch Minh và Hạng Vân Thăng.
Tần Ninh nắm chặt hai tay, nhìn tất cả, lạnh nhạt nói: “Còn ở đây làm gì? Muốn có được Đại Hoang tôn cốt thì cứ thử xem có tiếp được ấn Kim Thiên của ta trước không?”
Hắn nói xong, một hơi thở bá đạo tỏa ra.
Tần Ninh đang đuổi người.
Mặc dù tất cả đều khát vọng muốn có được Đại Hoang tôn cốt.
Nhưng Tần Ninh có chiêu giết người đáng sợ như vậy, bọn họ không muốn chết.
Một vài người bắt đầu lui ra.
Người của bốn cương quốc lớn không dám ở lại, chỉ sợ Tần Ninh sẽ gây rối cho bọn họ.
“Mau, mau đi báo đại ca Thiên Kiêu là Sở Lăng Thiên đã bị giết!”
Nhất thời, võ giả của các cương quốc rời đi liên tục.
Mà lẫn trong nhóm người, sắc mặt của công chúa Linh Lung cũng hơi tái.
“Công chúa điện hạ, chúng ta cũng mau đi thôi!”, người bên cạnh lo lắng nói: “Một khi Tần Ninh còn ghi thù chuyện của cái tên Địch Khánh kia và muốn làm phiền chúng ta thì gay lắm! ”
“Ừ!”.
Danh Sách Chương: