“Ma tộc dưới lòng đất chẳng lẽ muốn phá ấn ra?”
Lúc này thần sắc Giang Bạch khẽ thay đổi.
Nếu không thì phong ấn không thể nào hiện bất kỳ dao động nào.
Trừ phi tiến hành công kích dưới phong ấn, chuẩn bị phá ấn ra.
Tần Ninh cũng cau mày.
Không phải không có loại khả năng này!
“Kiếm U Khô đâu?”
“Vẫn hoàn hảo không tổn hao gì!”, Tần Ninh nói: “Chỉ có điều hình như có chút dao động”.
“Nguy rồi!”
Thân ảnh Giang Bạch chợt lóe, chạy như bay về hướng xa xa.
“Lý Nhàn Ngư, ngươi trông chừng nhị ca ta!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh cũng chạy như bay.
Cũng trong lúc đó, đám người Vạn Thiên các cũng chạy tới.
Lý Nhàn Ngư lúc này ở bên cạnh Tần Hải, không biết mở miệng an ủi như nào.
Mà bên kia.
Cảnh tượng phía trước dần dần thay đổi.
Bên trong đống đá lộn xộn, bạch cốt ngổn ngang.
Mà ở vị trí trung tâm, từng cái xích sắt tản ra bốn phía.
Mỗi một sợi xích sắt, vào lúc này đều đâm thật sâu vào lòng đất.
Mà xích sắt tụ tập đến một điểm, điểm đó ở vị trí trung tâm nhất.
Một thanh kiếm!
Một thanh trường kiếm dài ba thước nhìn vô cùng đen nhánh, thậm chí là mang theo rỉ sét, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Mà lúc này, bên cạnh thanh kiếm đó, hai thân ảnh đứng yên.
“Chậc chậc… Uông Thánh Sứ, bị phát hiện rồi!”
Một tiếng cười lạnh lúc này vang lên.
Hai thân ảnh lúc này nhìn về phía mọi người.
“Thiên Đế các!”
Đạo Thiên Hành bật thốt ra.
Bào phục màu vàng, tay áo có đám mây.
Đây chính là Thánh Sứ của Thiên Đế các!
Lúc này Tần Ninh cũng nhìn về phía hai người.
“Độc Tu, Uông Tồn Kiếm!”
Tần Ninh mở miệng.
“Ngươi biết?”, Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc nói.
“Hắc hắc, Tần Ninh, lão phu cũng sớm đã muốn gặp ngươi rồi!”
Thánh Sứ Độc Tu toét miệng cười một tiếng nói: “Mấy lần phá hư kế hoạch của Thiên Đế các, ngươi cũng thật đáng ghét”.
“Người của Thiên Đế các cũng chính là một đám chuột qua đường không dám lộ mặt, phá hư kế hoạch của các ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?”