Lúc này, Đường Minh gầm lên, sải bước tiến lên, ra sức chiến đấu.
Tuy nhiên, lúc này Tứ Dương Tử Thiên Trận vững chắc như một tòa tháp bằng sắt, căn bản không thể phá vỡ.
Hỏa diễm màu đen rơi thẳng xuống.
“A…”
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên.
Lúc này ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa hai mắt đều đỏ au.
Đường Minh...là chết như vậy...
Lúc này, trên hình ảnh, cơ thể của Đường Minh và Xích Viêm Thiên Hùng không ngừng bị hỏa diễm màu đen bao phủ lấy, cho đến khi không còn âm thanh gì.
Mà lúc này những thân ảnh đó cũng đã biến mất.
Vào lúc này hình ảnh dường như tĩnh lại, cho đến khi trên bề mặt Thánh Nguyệt xuất hiện những vết nứt.
Lúc này hào quang trên cơ thể năm người Tần Ninh, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân đều tiêu tan hết.
“Sư tôn…”
Lúc này Dương Thanh Vân đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Là lỗi của ta!”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Năm đó, không nên tha cho năm phương bọn chúng...ngựa quen đường cũ...”
Dương Thanh Vân thẳng thừng nói: “Sư tôn từng nói, là bởi vì can ngăn một người, mới không làm đến cùng, việc này không thể trách sư tôn…”
Tần Ninh trầm mặc không nói.
Mà lúc này, ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo đều bay tới.
“Tần tiên sinh...bọn chúng...đều chạy rồi...”
Tề Phi Vân run rẩy nói: “Bản lĩnh của chúng ta không bằng những người đó...không dám ngăn cản, thực xin lỗi...”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh quét qua, đám người bốn bên đâu còn lại ai.
“Chạy là cũng bình thường…”
Lúc này Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nếu không chạy, chính là đường chết”.
“Xem ra, sau hàng vạn năm, năm phương truyền thừa và Ma tộc vẫn có quan hệ mật thiết với nhau, cùng hợp tác với nhau...”
“Nếu suy đoán của ta là đúng, tám vạn năm trước, ta đã tiến vào nơi này, về sau, Ôn Hiến Chi hẳn là bị kẻ khác dẫn dụ vào đây”.