Thương Hư bước lên một bước.
Bất kỳ lời nói nào của Tần Ninh thì ông ta cũng phải tuân theo hơn bất cứ kẻ nào.
Không ai rõ hơn ông ta, vị trước mắt này rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Chỉ giết một linh đan sư ngũ phẩm thì nào cần phải lo lắng mối họa về sau?
Thương Hư bổ vuốt ra, Thiên Địch Nguyên trước mắt ông ta như đứa trẻ lên ba, không có chỗ nào để phản kháng.
“Tần Ninh!”
Thiên Địch Nguyên hoàn toàn hoảng loạn.
“Ngươi dám giết ta thì Thiên gia của Thánh Đan các sẽ không tha cho ngươi!”
“Xì!”
Tần Ninh xì một tiếng rồi vung tay.
“Tần Ninh, ngươi không thể…”
“Tần công tử, khoan đã!”
Một giọng nói chợt vang lên lúc này.
Trong không trung một bóng người đang chậm rãi bước tới.
Chính là Thánh Minh Hoàng.
Thánh Minh Hoàng lúc này đi tới, nhìn Tần Ninh, khách khí nói: “Thiên Địch Nguyên tới thượng quốc Thánh Nguyệt của ta làm khách.
Nếu công tử giết lão ta…”
“Vậy nếu lão ta giết ta thì sao?”
Tần Ninh hỏi vặn lại.
“Không phải Tần công tử vẫn bình an vô sự sao? Thượng quốc Thánh Nguyệt ta sẽ chịu trách nhiệm với sự sợ hãi mà công tử vừa gặp”.
“Ồ? Được rồi!”
Tần Ninh cười nói: “Ta bị kinh hãi mà ông lại sẵn sàng chịu trách nhiệm.
Vậy thì lấy Thiên Nguyên linh cảnh đền bù cho ta đi!”
Vừa dứt lời, Thánh Minh Hoàng chợt sửng sốt.
“Tần công tử, cái này là… làm khó người khác quá rồi!”
“Nếu đã như vậy thì ông tránh ra đi!”
Tần Ninh lại nói: “Ông là hậu nhân của Thánh Huy, nhưng đừng phạm lỗi giống như hậu nhân của Linh Uyên!”
Câu nói này mang đủ sự uy hiếp.
Nhưng nghe vậy, Thánh Minh Hoàng lại không tức giận.
Gã này chắc chắn là có chiêu bài cuối.
Thánh Minh Hoàng tránh ra rồi.
Ông ta không muốn vì Thiên Địch Nguyên mà đắc tội với Tần Ninh.
“Thánh Minh Hoàng, ông làm gì vậy?”, Thiên Địch Nguyên tức tối gào lên: “Ông là cảnh giới Thiên Võ 4 biến, sao lại sợ hắn chứ? Giết hắn đi!”.
Danh Sách Chương: