Thạch Cảm Đương nhìn rừng núi trũng nguy hiểm trước mắt, không nhịn được nói: “Nơi này… không giống mà…”
“Cứ đợi đi!”
Lúc này Địch Nguyên mới lên tiếng nói: “Tổ sư gia nói đợi trời mưa thì chúng ta có thể nhìn thấy tháp liêu Thanh Hỏa!”
Nghe thấy lời này, mấy người đều vô cùng hiếu kỳ.
Lúc này, Tần Ninh nhìn sang mọi người nói: “Có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng, tất cả tạm thời tu luyện ở đây đi”.
Mọi người giải tán, đều nhập định tu hành.
Lúc này Tần Ninh gọi Địch Nguyên, Giản Bác, Nhan Như Họa, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đến trước mặt.
“Ở đây ta có bảy quả Thanh Thánh Bích Nguyên, bảy người các ngươi, mỗi người một quả, bây giờ nuốt xuống ngay đi!”
Tần Ninh trực tiếp nói.
Mấy người lần lượt nhận lấy quả Thanh Thánh Bích Nguyên.
Tần Ninh nói tiếp: “Thánh Quả này có thể gọi là Thánh Quả cấp cửu phẩm, có lợi rất lớn đối với bồi dưỡng hồn phách của các ngươi”.
Dương Thanh Vân nhìn về phía Tần Ninh định há miệng nói.
“Ta biết ngươi muốn nói gì”, Tần Ninh nói thẳng: “Bây giờ Tiên Nhân là cảnh giới Thánh Nhân, không thể chịu được linh khí cường mạnh hàm chứa trong quả này”.
Lúc này Thạch Cảm Đương lại nói: “Nếu ngươi không nỡ ăn, thì ta ăn hai quả cũng được”.
Tần Ninh liếc nhìn Thạch Cảm Đương một cái, nói tiếp: “Nếu ngươi không sợ phải chống đỡ đến chết thì ăn hai quả đi!”
Thạch Cảm Dương cười hí hí, không dám phản bác.
Sau đó bảy người giải tán, ngồi khoanh chân ngay ngắn dưới đất, bắt đầu tiêu hóa.
Lúc này Tần Ninh cũng thành hộ pháp cho bảy người.
Một tháng trôi qua, mọi người đều chờ đợi ở đây.
Nhưng ngày nào trời cũng nắng trong xanh, không có dấu hiệu sắp mưa.
Tốt xấu gì Thạch Cảm Đương cũng là vua tâng bốc số một của Tần Ninh, mất mấy ngày trời đã dựng được cho Tần Ninh một căn nhà gỗ.
Hôm nay trong căn nhà gỗ có một luồng khí tức cường mạnh truyền ra.
Diệp Viên Viên vốn là cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm, nhưng tiến vào nơi này gặp được cơ duyên, đạt đến lục phẩm, còn bây giờ lại đột phá thêm một bước, đạt đến cảnh giới thất phẩm.
Tần Ninh cũng vô cùng hài lòng với việc này.
Nếu trong Khô Huyết Thánh Sơn này, gặp được bọn họ và tìm được thánh mộ cho bọn họ, giúp họ trực tiếp đạt đến cảnh giới Thánh Vương cũng không phải là điều không thể.
Nhưng bây giờ cũng không có gì phải hối tiếc.
Tháp liêu Thanh Hỏa cũng là một loại cơ duyên với bọn họ.
Sau khi nuốt quả Thanh Thánh Bích Nguyên, mấy người còn lại cũng đều cảm thán kêu lên.
Địch Nguyên cười ha ha nói: “Không hổ là loại quả mà tổ sư gia giữ lại cho chúng ta, hiệu quả thật thần kỳ!”
Với cách nịnh bợ thô tục này, Tần Ninh lại nghiêm túc nói: “Kể cả Thánh Hoàng có được vật này cũng chắc chắn sẽ liều chết bảo vệ, ngươi nói xem giá trị thế nào?”
“Cho các ngươi ăn, không phải để các ngươi thưởng thức hương vị, nếu các người không cầu mong tiến bộ, đến lúc đó cho các người không chịu nổi!”
Nghe thấy lời này, mấy người đều rụt cổ.
Lúc này Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Sư tôn yên tâm, lần này con nhất định sẽ đạt đến cảnh giới Thánh Vương”.
Tần Ninh lại trực tiếp coi như không nghe thấy lời này.
Trong lúc mấy người trò chuyện, bầu trời vốn quang đãng trong xanh, lúc này dần dần bị mây đen kéo đến che phủ.
Cùng với tiếng gió dừng lại, mây đen vừa như rất nhanh, lại vừa như rất chậm tích tụ trên bầu trời.
Lúc này, trời cứ như sắp sập xuống, giống như ngày tận thế, không nơi nào có sự sống!