“Ta... vẫn chưa chết sao?”
Y Linh Chỉ ở bên cạnh cũng đã dần tỉnh lại.
Thấy cả hai đều đã tỉnh, bọn họ kích động không thôi, không biết nên nói gì.
“Hạo sư huynh, Y sư tỷ!”
Giờ khắc này, đám người kích động không thôi, nhưng chẳng biết nên nói gì đầu tiên.
“Hạo sư huynh!”
“Y sư tỷ!”
Vào giờ phút này, Dịch Bình Xuyên rốt cuộc không còn ở trong trạng thái ngu ngốc nữa, bò đến bên hai người, dập đầu bái lạy.
“Sư huynh, sư tỷ, Đường Minh sư huynh...”
Dịch Bình Xuyên không nhịn được mà gào khóc: “Thật sự đã chết rồi sao?”
Lúc này, Hạo Thiên cùng Y Linh Chỉ mới như tỉnh dậy từ trong mộng, rồi sửng sốt.
“Đường Minh!”
Hạo Thiên giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng sao mà đứng dậy nổi, chỉ thấy hắn ta lảo đảo, ngã lại mặt đất.
“Ngươi vừa mới khôi phục lại một chút thôi, đừng hành động xốc nổi...”
Một giọng nói ôn hòa lúc này vang lên.
Mấy người tránh đường ra, Tần Ninh lúc này nhìn Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.
Trong ánh mắt của hắn cũng mang theo mấy phần đau lòng.
Mà Hạo Thiên và Y Linh Chỉ lại nhìn Tần Ninh với vẻ kỳ lạ, không hiểu.
Từ ánh mắt của một thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi này, hai bọn họ nhìn ra được một cảm giác... hiền lành của người cha già!
Đây là cái quái gì!
Mà Tần Ninh cũng đã lên tiếng: “Xem ra những năm qua các ngươi bị giày vò không nhẹ, thánh lực trong cơ thể gần như không còn, sức sống thì mất đi nghiêm trọng, cần thời gian tĩnh dưỡng...”
“Ngươi là...”
Y Linh Chỉ nhìn Tần Ninh với vẻ xa lạ.
Nói thật, cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ khi bị Tần Ninh nhìn với ánh mắt coi mình là một đứa trẻ.
Lúc này, Dịch Bình Xuyên nhìn xung quanh, nói bằng một giọng không thể nhỏ hơn: “Là tổ sư gia!”