Bên trong đám cảnh giới Thánh của năm phe, Linh Vũ Động Thiên tóc tai lộn xộn, máu me khắp người, lẩm bẩm nói: "Là năm vị Thánh Chủ lão tổ của năm phe chúng ta?"
Tần Ninh nghe thấy lời này lại không nhịn được cười nói: "Chứ không thì sao?"
"Nơi đây phong ấn năm vị Thánh Đế lão tổ cảnh giới Thánh của năm phe các ngươi!"
"Thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu!"
"Tộc Đoạn Tình, Đoạn Thiên Khôn!"
"Động tiên Kính Nguyệt, Nguyệt Tinh Dẫn!"
"Mặc Vân thị, Mặc Vân Nhất Ngôn!"
"Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Hồng!"
Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt đám người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần, Thiên Võ Khuê đều tái xanh.
"Ta làm sao?", Tần Ninh lại cười nói: "Năm đó là Ngự Thiên Thánh Tôn lập ra phong ấn chứ không phải ta, các ngươi hận ta ư? Hơn nữa cũng là các ngươi đáng đời".
Sắc mặt mấy vị Thánh Hoàng rất khó coi.
Ba vị Thánh Tôn kia lại không nhịn được.
"Tần Ninh, mau chút đi!", một người mở miệng nói: "Ngươi nên biết nếu như ba người chúng ta ra tay, ngươi căn bản không có cơ hội ngăn cản chúng ta giết tất cả mọi người".
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Ta biết chứ, cho nên ta mới không tranh cãi với các ngươi, không phải ta đang mở sao?"
"Nhưng không biết tên của ba vị tôn giả là gì?"
Ba người nhíu mày lại.
"Huyết Trấn Sơn!"
"Huyết Trấn Hải!"
"Huyết Trấn Thiên!"
Ba người lần lượt mở miệng.
"Ồ... Xem ra ba vị là huynh đệ của tộc Huyết Ma, khó lường, ba huynh đệ, ba vị Thánh Tôn", Tần Ninh cười nói.
"Nhanh lên!"
Huyết Trấn Sơn tiếp tục quát, bàn tay nắm lại, sát khí mạnh mẽ.
"Biết rồi".