Nghe thấy lời của Tần Ninh, mấy ngày Tề Phi Vấn, U Hồn Thiên đều khom lưng hành lễ.
Có thể giành lợi ích như vậy cho bọn họ, cho thấy Tần Ninh thực sự coi trọng bọn họ.
Trên thực tế, đám người Dương Thánh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Dịch Bình Xuyên bên cạnh Tần Ninh đều là những người có thiên tư rất cao.
Lúc này Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Sư tôn cho các ngươi, đương nhiên là tin tưởng các ngươi, các ngươi nhận đi!”
“Chỉ cần nhớ một điều”.
“Tin Tần Vương, phải cả đời!”
Tin Tần Vương, phải cả đời!
Lúc này mấy người đều phá lên cười.
“Hỗn xược, hỗn xược!”
Một tiếng gầm thét tức giận vang lên.
Một người đàn ông trẻ bên cạnh Thiên Võ Phong quát nói: “Lĩnh ngộ võ đạo cả đời thế hệ Thiên Võ Đạo đương nhiên người đời sau Thiên Võ Đạo có thể tiếp nhận, các ngươi tiếp nhận chỉ lãng phí thôi”.
“Lãng phí hả?”
Thanh niên này nói rất đúng.
Nếu mười một vị này như mười một chai thần dịch, thì người của Thiên Võ Đạo uống chắc chắn sẽ được tăng lên rất nhiều.
Như mấy người Hạo Thiên, Tề Phi Vân uống vào chỉ có thể có được mười hai mươi phần trăm lợi ích thôi.
Đúng là rất lãng phí!
Nhưng cho dù người của mình tiếp nhận có lãng phí thì cũng còn tốt hơn để cho đám người Thiên Võ Đạo.
“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Thánh Vương nhỏ bé như ngươi mà có thể phản nghịch tư tưởng của chúng ta ư?”
Thiên Võ Phong nghiêm mặt nói.
“Ta cảm thấy có thể”.
Lúc này ngón tay của Tần Ninh khẽ động, từng dấu ấn xuất hiện.
Các dấu ấn lưu chuyển, cuối cùng hóa thành mười một đạo tự phù.
Mỗi một đạo tự phù dán trước từng bóng hình.
“Có chấp nhận hay không, không phải các ngươi nói là được!”
Lúc này Tần Ninh hừ một tiếng, tự phù rơi xuống, trong phút chốc phủ lên đỉnh đầu mười một bóng hình.
Lập tức mười một tòa cung điện đá phía dưới bóng hình ầm ầm mở ra.
“Đi đi!”
Còn Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đi vào hai tòa trong số đó.
Lúc này mười một người đều nhìn sang Tần Ninh với ánh mắt kinh hãi.