Dương Thanh Vân có chút mất tự tin, phản bác một câu.
Chỉ là Tần Ninh im lặng như cũ.
Dương Thanh Vân hoàn toàn mất khí thế, khổ sở nói: "Luyện Ngục Ma nắm vững ma khí của địa ngục, làm tổn thương linh thức của con".
"Những năm gần đây con chỉ là không ngừng áp chế chứ không thể trừ tận gốc".
"Sư tôn cũng biết... linh thức hải bị hao tổn... rất khó khôi phục".
Nghe thấy lời này của Dương Thanh Vân, Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm muốn cười nhưng cũng không dám cười.
Đường đường là Vân Vương chấn nhiếp Trung Lan của đại lục Thương Lan.
Ở trước mặt người ngoài nhất ngôn cửu đỉnh, phóng ra hơi thở Vương Giả thì có ai dám mạo phạm?
Thế nhưng ở trước mặt Tần Ninh thì lại mất hết khí thế.
Như là đứa nhóc nhà hàng xóm.
"Thôi cứ quay về đã!"
Tần Ninh lẩm bẩm: "Mấy ngày nữa dẫn ta đến tâm trái đất xem".
Dương Thanh Vân ngẩn người, lập tức gật đầu.
Một trận đại chiến tiếp tục cho đến bây giờ cũng không có toàn diện bộc phát.
Ngược lại lại khiến cho Tần Ninh cảm thấy như đầu voi đuôi chuột.
Tần Ninh cũng không sợ Đế Lâm Thiên xuất thủ.
Chỉ là loại nửa chặn nửa che này lại khiến Tần Ninh cảm giác có chuyện gì đó ẩn ở bên trong.
Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, điều đáng tiếc duy nhất chính là chưa giết chết Lôi Vương.
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống.
Giao chiến xung quanh dần chuẩn bị kết thúc.
Mọi người ở Thanh Ninh các chém chết cao thủ Thiên Đế các ở bốn phương tám hướng.
Khu vực dãy núi Nguyệt Lan trở nên rối bời.
Chỉ là hơi thở Vương Giả bộc phát khiến cho người ta cảm giác được sức mạnh chấn thiên động địa.
Người bình thường có ai dám tới gần quan sát?
...
Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi trong đại lục Vạn Thiên.
Hai thân ảnh đứng vững.
Chính là Đế Lâm Thiên cùng Hoàng Nhất Lôi.
Hai đại Vương Giả!
Giờ khắc này, bên cánh tay bị chém đứt của Hoàng Nhất Lôi đã ngừng chảy máu.
Trên thực tế, tầm cỡ cảnh giới Vương Giả bị mất một tay thì muốn ngưng tụ lại cũng không khó khăn.
Nhưng bây giờ Hoàng Nhất Lôi lại cảm giác cánh tay trái của mình chỉ sợ là sẽ không mọc lại được.
"Thuộc hạ làm việc bất lực, mong các chủ giáng tội!"
Hoàng Nhất Lôi giờ phút này quỳ một chân trên đất, vẻ mặt hổ thẹn.
"Đứng lên đi!"
Mang theo một chút từ tính, làm cho lòng người cảm giác được sự bình yên.
Chầm chậm đứng dậy, Hoàng Nhất Lôi lúc này đã không dám thở.
Soạt soạt soạt...